Nov 30, 2010

CHẢ NEM CHIM GÁY



Ấn, Triện bằng vàng , ngọc của Triều NGUYỄN
hiện dược trưng baỳ trong Bảo Tàng Lịch Sử VN.
Một hôm chủ làm cơm đãi khách
Bảo người nhà liệu cách thịt chim
Thưa rằng xin chủ định xem
Một đôi chim gáy chả nem con nào ?
Một con thì tiếng cao giọng tốt
Một con thì kêu hót không hay
Chủ rằng còn hỏi chi bay ?
Con không biết gáy cho mày vặt lông
Chim bị giết vì không biết gáy
Người không tài lấy đấy làm gương !


Người không tài ! ? Ai là người tài ?... Thiên tài là cả một cố gắng lâu dài . Biết bao nhiêu những danh ngôn ở đời khuyên loài người phải bền chí, cố gắng trau dồi học vấn, luyện tập cái gì thì cũng phải bỏ công phu. Ai cũng có sở trường sở đoản, và nhiều khi từ bước chưa thành công sang đến bước hiển đạt, nó chỉ có một bước lạnh lùng. Tôi không biết mình có tài hay không?, Nhưng thấy những chuyện ở đời, nhiều đứa chẳng tài cáng gì, lại có quyền có chức, và giàu có ...Ngẫm khi xưa, lão Cao Cầu ( trong truyện Thủy Hử) chỉ tài giỏi có mỗi chuyện đá cầu mà sau này làm lên chức Thừa Tướng ! Mở đầu câu chuyện Thuỷ Hử, là cái lão quan ngu xuẩn , nhất định đòi mở nắp cái hồ lô chứa 108 hung thần ở trỏng. Ác khí cuồn cuộn bay lên trời- thành Thiên La Địa Võng... chuyện thật là ly kỳ và hấp dẫn vô cùng. Tại sao thời nào cũng có những ác tinh xuất hiện , để cho những đứa như Cao Cầu " Lũng Đoạn Thị Trường Chính Trị Kinh Tế " ? Nói về những kẻ bất tài mà sao không đem ra làm thịt làm chả nem đi cho rồi ! ( ai mà dám ăn ? ) thì nó chán vạn ! Nhưng mà nó bất tài nó lại chẳng chịu " Thôi thì về đi cày " nó cứ đòi đi xứ cơ chứ ! Đôi khi Ông Tạo muốn chơi khăm là thế !




Trời làm một cuộc lăng nhăng
Ông hóa ra thằng, thằng hóa ra ông.

Trong Kinh Thánh , sách Châm Ngôn còn chép rằng: Điều làm cho đất rúng động và chẳng chịu nổi được là : Kẻ tôi tớ khi được tước vị Vua !
Có lúc tôi tự hỏi cái bài học thuộc lòng lớp Bốn của tôi ngày xưa, cô giáo tôi đã phải giảng ra sao cho việc "Phải là ngườiTài ? "
Con chim kia không có tài hót- chẳng lẽ nó không còn có tài gì khác ? Nó có thể bay cao ? Màu lông của nó đẹp ? Đôi mắt của nó trong ? ...Hay là nó giữ nhiệm vụ truyền giống ? Sao laị lựa một bài học thuộc lòng mà bắt trẻ con phải suy nghĩ mông lung ? Hay là thịt của nó ngon đến độ làm " Chả nem chim Gáy " thì hết xảy ? ?
Người có tài,được biệt đãi.Dĩ nhiên... còn những kẻ vô tài bất tướng , gặp cơ hội lên như diều . Điều đó thật là khốn nạn cho nhân loại !
Năm đó tôi còn bị đi dạy học . Đồng chí Thủ Trưởng của tôi , tức là lão hiệu trưởng , văn dốt vũ dát , không biết học hành đến đâu mà viết một tờ " giấy giới thiệu " không xong ! Tôi được cử đi " Công Ty Rượu Bia " mua nước ngọt cho giáo viên trong trường ( mua cho thày cô bồi dưỡng ! ) Lão hiệu trưởng viết ba lần mà vẫn là " Rựu Bia " ! Rồi lão quê quá bảo tôi :" thôi cô viết hộ anh đi, rồi anh Ký "
Hiệu trưởng một trường Trung Học cũng chỉ tốt nghiệp lớp ba trường Làng ! hỏi sao mà Đất Không Rúng Động ?? Ở những nước dân chủ thực sự , kiếm kẻ hiền tài tuấn kiệt nó đâu có hiếm đâu ? Nhiều hơn lá mùa Thu ! Nhưng ít ra người ta cũng còn biết tự trọng , nếu mình bất tài thì " Về mà đuổi gà cho vợ " để đứa khác nó thông minh giỏi giang ra gánh vác sơn hà !

Đôi lúc tôi ước ao cái nước Nam của tôi có được vị Nguyên Thủ Quốc Gia thông minh một tí, hay là có lòng từ bi độ lượng gì đó cũng được. Giả dụ được như Minh Trị Thiên Hoàng , dám khuyên cả nước thắt lưng buộc bụng , dành tiền mua sách vở giấy mực, khuyến khích cha mẹ chăm sóc cho con cái học hành. Vì chỉ có Học mới tiến bộ . Rồi thì tiểu sử của ông to bà lớn đó sẽ được ( có cái gì ) đề cao cho con cháu noi theo . Ôi nhưng đó cũng " Chỉ Là Mơ Qua " Nói thật , nếu tôi có bị treo hình ai đó trong nhà , mà người trong ảnh không ra cái Thá gì, Lười biếng , Nhậu Nhẹt, Phét Lác, Cẩu Thả ,Gian Dối. Thì " các đấng tôi sinh thành ra " tức là lũ con cái của tôi ! sẽ bảo :
Bé không học, lớn sẽ giống Ông ( Bà ) này !
Vì vậy tôi rất sợ không bao giờ dám treo hình tôi ở trong nhà !
Trời hôm nay xanh trong... nắng vàng rọi bóng lá, tàu lá chuối mềm mại sát cánh bên nhau . Dàn Thiên Lý cũng xanh rờn rợn lá và hoa vàng lấm tấm... Cảnh đồng quê để tôi liên tưởng đến đời sống thôn ổ . Ngày xưa, ông cha ta luôn một lòng hiếu học. Ngườikhông biết chữ, thì mong sao cho con được học , đỗ đạt thành danh. Kẻ được đi học thì mong được học tới nơi tới chốn và làm vinh danh cha mẹ. Người nước Nam luôn coi trọng sự học và nhờ sẵn thông minh nên sự tiến bộ cũng có phần khấm khá ! Tôi cứ nghĩ như vậy để quên cái buồn của một kẻ Vong Quốc Suốt đời làm thân du mục. Tôi hy vọng ngày nào còn sống, được trở lại quê nhà, tôi không thấy tủi vì thanh niên Việt Nam sao còm cõi và xấu xí quá ! Đã chẳng đẹp trai chút nào , đã thế lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc ! khói sặc sụa. Hàm răng không sún thì xỉn ! và mồm miệng có đẹp mấy thì vẫn hôi khói thuốc, bẩn nhất là luôn miệng chửi thề ! không biết ngượng ! Ít ra, đi đến đâu, nếu thấy đám thanh niên nam nữ có nét thanh tú tự trọng, thì mình Vinh Dự là người Việt Nam biết mấy! ?


Tác giả

Ở các nước tân tiến, dĩ nhiên là họ dư tiền cho công dân của họ đủ diều kiện đến trường. Trẻ được học miễn phí đến hết bậc trung học ( và còn giáo dục cưỡng bách ) lớn học đai học, nếu lợi tức thấp, họ được chính phủ tài trợ . Một là cho vay ( không lãi xuất) hai là cho học bổng rất chu đáo để tạo điều kiện cho sinh viên tốt nghiệp đại học.
Tôi chợt nghĩ, xưa kia ông cha ta bị thực dân bắt làm nô lệ , lớp thanh niên ngày đó có theo Tây học thật, nhưng tinh thần bài Tây và chống lại kẻ thống trị hà khắc lúc nào cũng dâng cao ! và họ cũng luôn luôn chứng tỏ tinh thần hiếu học, cùng sự thông minh sáng dạ của người Việt Nam. Lớp người trước so với bây giờ có gì khác không ? Tự hỏi và cũng đã tự trả lời. Muốn nước Việt mau hùng tiến bằng các nước bạn láng giềng ( Thái Lan, Nam Hàn , Nhật Bản ... ) tôi thiết tưởng chẳng gì hơn là khuyến khích con em cháu chắt , nuôi dưỡng sự Học. Làm sao giúp được cho trẻ đủ điều kiện đến trường, đủ ăn , đủ mặc, và đủ sách đèn.. Ai chẳng muốn Vươn Lên ? Và hãy tự làm " Lương Sư " để thấy được " Hưng Quốc "

No comments:

Post a Comment