Mar 1, 2011

KHI GIẤC MƠ TRỞ VỀ.- TUL




KHI GIẤC MƠ TRỞ VỀ.
truyện ngắn của TUL

          Tất cả dường như đã không thể hoàn tất khi tôi đánh mất giấc mơ của mình, giấc mơ về một người bạn, về một khoảng đời mình định sống và đã sống hoàn toàn khác. Những ngày ở đây đan với nhau chặt chẽ bởi những công việc , tôi không tìm ra được một kẽ hở để trở về , mặc dù tôi rất nhớ, rất khao khát được trở về chỉ để nhìn thấy anh mỉm cười , chỉ để uống với nhau ly café trong một khu vườn , hay chỉ để lang thang trên phố buổi trưa ghé vào quán nhỏ cùng nhau thưởng thức đĩa bánh cuốn hay tô bún bò Huế....những niềm vui thật giản dị đó tôi đã nuôi dưỡng bấy lâu nhưng vẫn không thể thực hiện . Tôi thấy một mảng lớn cuộc đời dường như đã xụp xuống , khoảng trống đó quá lớn không gì có thể che dấu hay khỏa lấp được. Tôi đã khóc! tôi với anh không phải là tình nhân nhưng hơn một tình bạn . Tôi nói vậy vì không ai có thể thay thế anh trong tâm hồn tôi.

         Đời sống ở đây trói buộc tôi , nói chính xác hơn là tôi đã nhảy vào cái vòng nghiệt ngã và không đủ sức thoát khỏi. Tôi đã quên những gì tự nhủ khi ra đi 20 nămvề trước rằng tôi sẽ trở về, thật sớm, đi đi về về , nói thì dễ nhưng làm lại triệu lần khác biệt . Tôi đã nhiều khi quên anh nhưng rồi cũng lại chính tôi nhận ra mình nhớ anh mãnh liệt. Khi sang Mỹ tôi ghi tên đi học lại, tưởng rằng một chút bằng cấp căn bản sẽ giúp tôi chọn lựa đúng con đường nên đi, nhưng ra trường xong kiếm được việc làm tôi biết mình đã lăn vào một vòng quay nhanh hơn tôi có thể tưởng tượng. Tôi đã lập gia đình rồi gãy đổ, rồi lại lập gia đình rồi lại gãy đổ lần nữa, tôi muốn nói dài dòng lẩm cẩm như vậy , vì chỉ có sự ngu ngốc mới diễn tả hết cái vô nghĩa của 2 lần lập gia đình của tôi. Sau mỗi lần nhào lên ngã xuống trong cuộc đời tôi lại nghĩ đến anh như một niềm an ủi. Chỉ có vậy và tôi yên chí tôi vẫn còn anh ở đó , trong tâm tưởng . Khi tôi mới sang Mỹ, tôi có viết cho anh một lá thư, chỉ cốt hỏi thăm và "hứa hẹn sẽ có một ngày về ". Anh không trả lời thư tôi dường như anh hiểu một người bạn như tôi ra đi giống như đã thả môt cây kim xuống biển.


           Thỉnh thoảng tôi vẫn được tin tức về anh qua những người quen , hay trong gia đình . Mỗi lần như vậy tôi yên tâm khi biết anh vẫn khỏe mạnh bình yên và vẫn ở đó.
Vào một ngày mùa thu năm 2008 , đang lúc làm việc thì tôi nhận được cú phone của anh. Tôi mừng khôn xiết , vẫn giọng nói ngày xưa, anh hỏi thăm tôi về sức khỏe, đời sống , công việc làm ăn...tôi nói đại khái về mình , Anh cho biết vợ anh đã mất vì một căn bệnh, tôi hỏi thăm về con gái anh , anh nói nó đã lập gia đình và anh đã trở thành ông ngoại. . Tôi mời anh qua Mỹ chơi , anh nói có qua Mỹ một lần cách đây 2 năm , nhân cuộc hội thảo về ngành dentist ở Boston. Sau hội nghị anh có đi thăm vài nơi ở Mỹ như Washington DC...tôi nghe mà lạnh mình vì tiếc . Washington DC là nơi tôi ở từ ngày qua Mỹ, tôi hỏi sao anh không tìm tôi? anh nói chỉ ở Mỹ 1 tuần nên rất bận rộn và hơn nữa anh không biết tôi ở đâu, và anh cũng không có số phone. Hôm nay anh gọi được cho tôi vì tình cờ anh gặp bà chị tôi ở SG. Tôi không muốn vặn vẹo thêm vì sợ mình bất nhã, thực sự anh không muốn tìm tôi cũng như tôi đã chọn cho mình đời sống này, thực sự nếu chỉ cần số phone thôi thì quá dễ, bằng cớ là ngày hôm nay anh gọi được cho tôi.
          Hôm đó vì trong giờ làmviệc nên chúng tôi không nói được nhiều, vẫn biết anh ngoài phòng dentist ở đường ĐBP anh còn giảng dạy tại Đai học Nha khoa Sài Gòn. Anh là một trong những dentist hàng đầu của VN, anh đã từng đi tu nghiệp ở Pháp và hội thảo ở Mỹ về ngành chuyên môn của mình. Nhớ trước khi đi Mỹ, tôi đã được anh chăm sóc đặc biệt về răng, anh khen tôi giữ gìn tốt vệ sinh răng miệng, anh làm cẩn thận và chi tiết, anh nói "qua Mỹ thời tiết lạnh răng rất bị sensitive". Tôi đưa tiền tạ ơn sự săn sóc đặc biệt của anh nhưng anh nhất quyết không nhận. Có lần tôi đến thăm anh, bế theo con chó nhỏ mà tôi rất cưng , nó chỉ to bằng 2 bàn tay , lông màu trắng có 2 tai màu đen, tên nó là Bim. Khi nhìn thấy Bim , thay vì khen Bim đẹp và dễ thương anh kêu lên đầy'' thất vọng'':
- Trời ơi tới bao giờ mới ăn được đây?
         Anh là người ướt đẫm sense of humor , nói chuyện với anh luôn là những dối thoại bất ngờ , thông minh và dí dỏm. Ngoài tính đó ra anh còn có lòng chân thật và đầy tình cảm . Tôi còn nhớ dạo sau 75 vài năm tình thế lúc đó rất khó khăn , tiền bạc và thực phẩm khan hiếm đắt đỏ. Một buổi tối trong phòng dentist của anh có một thiếu phụ trông cũng còn khá trẻ bước vào, sau khi chào hỏi anh vài câu , cô ta nhắc tới tên một người bạn của anh . Người bạn này anh không thân lắm nhưng biết là anh ta đang ở trong trại học tập. Người đàn bà nói vì đi thăm người anh về bị mất hết tiền bạc nên không cò tiền về quê, cô ta ngỏ ý mượn anh 500 đồng , tuần tới cô sẽ trở lại trả anh ngay. Nghe kể cũng tội nhưng tôi chợt nghĩ có thể đây là một vụ lừa gạt . Bản thân tôi cũng bị lừa gạt nhiều lần nên tôi giả vờ hỏi cô ta thêm vài câu , cô trả lời hơi ngượng ngập nhưng tôi vẫn thấy anh lấy 500 đồng ra đưa cho cô. (500 đồng lúc đó rất lớn). Một tuần sau cũng như không bao giờ người đàn bà đó trở lại trả tiền cho anh, tôi nói :
- Hôm đó nhắc khéo anh là có thể bị lừa nhưng anh không nghe tôi.
Anh trả lời:
- Tôi biết có thể bị lừa nhưng tôi nghĩ trường hợp ngược lại nếu đúng là em của bạn mình thật mà không giúp thì không được . Tôi chấp nhận mất tiền còn hơn.Anh là người như thế đó.Cũng một lần, tôi nghe kể, lúc đó vào khoảng 8 giờ tối , sau người khách cuối cùng anh đang sửa soạn về nhà thì bỗng dưng có 2 thanh niên nhảy vào chĩa súng bắt anh đưa chìa khóa xe. Anh bình tĩnh thẩy chìa khóa cho 2 tên cướp và nói :
- muốn lấy thì lấy đi đâu cần phải chĩa súng!
hai tên cướp thoải mái lấy xe của anh đi


          Tôi và anh , những buổi trưa lang thang café, quán cóc , những ngày anh không phải lên giảng đường. Thỉnh thoảng những buổi tối sau giờ làm việc hoặc những ngày mưa vắng khách , anh lại thăm tôi hay tôi đi xích lô đến gặp anh , để được anh chở đi chơi trên chiếc xe Honda màu rêu không còn mới lắm của anh. Saigon lúc đó chưa đông xe như bây giờ, phần lớn mọi người đi xe đạp, ai có xe Honda là "le lói" lắm. Tôi thích ngôì sau xe anh , lưng anh chắc và phẳng như một tấm phản.
Xã hội VN lúc đó nghèo nàn lạc hậu, ai cũng cũng chỉ muốn ra đi, đôi khi không có một chút khái niệm gì về nơi mình muốn tới, hoặc không hề biết những nguy hiểm rình rập trên đại dương trong rừng thẳm to lớn như thế nào. Người ta bằng mọi giá , nhào ra biển hoặc len lỏi trong rừng tin rằng đi là sẽ tới. Rất nhiều người bỏ mạng vẫn không làm người ta bỏ cuộc. Số đông người vẫn từ bỏ tất cả để ra đi mong tới một nước khác để có thể thay đổi đời sống của chính mình và gia đình.Trong số đó có tôi, tôi muốn một chân trời khác, tôi muốn tới Mỹ nơi phần lớn chị em tôi cũng như các bạn tôi đang ở đó
Cứ lâu lâu một lần tôi lại từ giã anh để đi " vượt biên" . Lần đầu tiên đi cứ làm như sẽ tới ngay , chúng tôi chia tay thật bịn rịn, tôi chẳng một chút sợ hãi , ngày đó tôi còn quá trẻ. Nhưng rồi thất bại trở về, rồi lại đi cứ như thế năm lần tất cả, có lần còn bị bắt ở tù 21 ngày , có lần ngã ở cầu khỉ mẻ miếng răng phía bên má trái. Lần mẻ răng trở về gặp anh tôi khóc như mưa , anh cười nói:
_ có sao đâu! chỉ mẻ răng thôi là may lắm rồi. Ở tù không sợ nhưng mẻ răng thì khóc.
Tôi vẫn mếu máo:
_ nhưng tôi sẽ xấu xí lắm , anh không thấy sao?
_Thấy chứ nhưng có sao ? đâu phải lỗi tôi đâu.
Tuy nói vậy nhưng rồi anh đã ra tay "build up" lại cái răng cho tôi . Hồi đó ở VN chưa nghe nói tới implant hoặc veneer vậy mà anh đã thành công làm lại cái răng mẻ, trông như không có gì xảy ra như anh nói:
_hơi khác màu một chút nhưng răng nanh thường vậy, trông càng tự nhiên.
Anh nói rồi đưa kính cho tôi soi, nhìn cái răng làm mất của anh mấy tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy hạnh phúc quá vì nó giống y như cũ. Tôi không ngờ anh khéo tay quá, không phải chỉ kỹ thuật mà cả nghệ thuật nữa.. Cho tới bây giờ cái răng vẫn tốt nguyên , mỗi lần đánh răng hay mỉm cười trong gương nó đều nhắc tôi nhớ anh. Tôi còn nhớ anh khen tôi có nụ cười đẹp như sau:
_ nụ cười đẹp nhờ răng , răng đẹp nhờ tui....tui đẹp nhờ anh .
và chúng tôi phá lên cười , buổi tối đó đi ăn mừng "sắc đẹp " của tôi , chúng tôi đến một quán nhỏ trên đường NTT. Tối đó anh dường như "thương tôi hơn ngày thường một tí ",ăn xong chúng tôi đi uống càfê, anh có tâm sự một chút về chuyện gia đình. Chuyện giữa anh và vợ đang có những khác biệt ngày càng lớn, anh đã rất cố gắng nhưng không giải quyết được những mâu thuẫn.
Tôi hỏi :
_ có bao giờ anh nghĩ lỗi là tại anh ?
_ nếu nói về lỗi .. bao giờ cũng là do tôi mà ra.
_ tại sao?
_ dưới mắt vợ tôi , tôi luôn là người có lỗi
_ Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ li dỵ không?
_ không, không bao giờ
_ tại sao?
_ nếu lli dỵ, chuyện tôi lấy người khác có thể một cô 18 tuổi thật dễ dàng , nhưng vợ tôi thì không . Rất khó cho cô ấy lập lại gia đình vào tuổi này

_ nhưng biết đâu chị chỉ muốn ....không có anh nữa.
_ nếu thực sự như vậy cô ấy đã không trở về nhà mỗi ngày sau giờ dạy học. Cô ấy đã vô chùa..
_Tôi thầm cảm phục những suy nghĩ luôn về người khác của anh.


Có lần anh chở tôi về LT nơi gia đình anh có vườn trái cây thật lớn. Khu vườn rộng đi cả ngày mà không thấy hết, tôi chỉ thích vòng vòng quanh chỗ khu chôm chôm nhãn và sầu riêng. Tôi ăn không biết bao nhiêu mà kể, những trái chôm chôm nhãn dòn tan ngọt lịm , những múi sầu riêng trắng như sữa , béo ngậy , thơm phức. Anh nói đó là giống sầu riêng Cái Mơn ( một vùng nào đó ở đồng bằng sông Cửu long) múi tròn , mập , có màu trắng như sữa. Từ đó về sau tôi không tìm đâu được sầu riêng ngon như ở vườn anh ngày bấy giờ.
Tôi nhớ lúc mới bước vào vườn , nhìn thấy trái cây còn tươi ngon rụng đầy dưới gốc , tôi đã cuống quýt lấy bao nylon lựơm hết bao này tới bao khác , anh nhìn tôi mỉm cười , tôi giống như baby in the candy store. Cuống quýt một hồi rồi tôi cũng không còn sức để lượm nữa...và rồi cũng để lại vườn thôi vì anh đã cho người hái không biết bao nhiêu trái cây chất đầy xe cho tôi rồi.
Tôi tiếc rẻ để lại những gói mà tôi đã cuống quýt nhặt vì xe không còn chỗ chứa nữa. Tôi trách :
_ sao anh không cho tôi biết là anh đã háí đầy hết trái cây cho tôi? vì uổng quá tôi phải bỏ lại công trình của mình, hơn nữa những quả rụng rất ngon vì nó chín cây.
_ tôi không ngăn những gì cô thích làm ......
Tôi biết anh muốn ám chỉ chuyện tôi thích vượt biên.
Chúng tôi im lặng sau dó, cuối cùng anh nói:
_ Thôi đừng tiếc , ôm dược bao nhiêu thì ôm.
Đúng như vậy , cuộc đời cũng thế .....ôm được bao nhiêu thì ôm, thôi đừng tiếc!
Cuối cùng rồi tôi cũng lên đường đi Mỹ bằng lối chính thức. Buổi tối hôm trước anh có lại thăm. Chúng tôi lang thang lần cuối cùng ban đêm ngoài phố. Tôi nói :
_ước gì còn thời gian , tôi muốn trở lại khu vườn nhà anh!
_ đâu còn nữa ....
_anh nói gì?
_ vợ tôi đã bán ....rồi.
_trời đất , anh không ....?
_ không , đó là ý cô ấy muốn.
_ tôi rất tiếc......
Anh cười nhẹ:
_ tôi cũng rất tiếc ....vì sao tôi không tiếc!.
_ tôi không hiểu anh muốn nói gì?

Anh lắc đầu :
_ mà thôi, không cần hiểu làm gì . Có những cái mình muốn giữ còn không được thì những mất mát khác đâu có gì ngạc nhiên. Mà tại sao lại nói chuyện này?
_ tôi xin lỗi.....
_ tối nay là của cô , cô không quên chứ?
Đúng rồi , sao lại nói chuyện này trước khi tôi đi ? tôi không dám hỏi thêm gì nữa, anh vẫn bình thản giống như anh đã quên tất cả.
Hãy trở lại buổi tối hôm đó _ anh nói _một buổi tối thật đẹp cho tôi. Hãy đến một khu vườn có hương hoa nhài , có âm nhạc cổ điển , có thức ăn dọn sẵn trên cái bàn nhỏ, có ánh đèn vừa đủ sáng ,có tình bạn đằm thắm .....và anh đã hôn tôi lần đầu tiên để chia tay. Cái hôn của một người bạn , một người anh ....lướt trên mặt tôi và đậu trên trán. Chúng tôi xúc dộng nhiều vì biết bao giờ gặp lại?
Khi chia tay, anh chỉ nói - thôi cô đi bình an _ rồi quay đi, tôi tự dưng níu anh lại, tôi muốn ôm anh lần nữa và cắn nhẹ trên má anh . Đó là lối tôi hôn anh lần đầu và duy nhất . Anh dơ tay như lau nước miếng tôi dính trên mặt anh và la lên:
_Ê , đừng ỷ có cái răng gỉa rồi ..cắn người ta chứ!
Anh làm chúng tôi phá lên cười , buổi chia tay được nhẹ nhàng hơn và đầy kỷ niệm. Sáng hôm sau lúc tôi ra phi trường, anh không đến. Tôi hy vọng hôm đó anh có giờ giảng ở trường để tôi không phải suy nghĩ vì sao anh không đến!

Khi máy bay cất cánh , tôi nhìn lại quê hương lần cuối, nhưng lại nhủ thầm _từ nay tôi không có anh nữa

            Ở bên kia đại dương , anh có thể hiểu, nhưng không thể tưởng tượng người em ngày nào đã lẫn vào cái xã hội khổng lồ ở Mỹ và gần như mất chính mình. Anh không muốn nói gì , tính anh vẫn vậy luôn tôn trọng ý muốn của người khác.....vì đó không phải là " lỗi của tôi". Đó là tiếng anh thường dùng
_Cái kim đã thả xuống biển, muốn tìm cũng khó chỉ còn cách quên đi!!!!! Thời gian đã trôi nhanh hơn tất cả mọi sự tưởng tượng, ngẫm lại như đời mình đã mất đi hàng chục năm , những buổi sáng rời nhà đi làm , những buổi chiều trở về, đôi khi mệt mỏi và ứa nước mắt vì cô đơn. Đời sống đã vô cùng tận tụy, phần thưởng là những vật chất ở chung quanh. Trong căn nhà rộng năm phòng , ngày càng rộng hơn giống như trái tim , một lúc nào đó chợt nhận ra hòan toàn trống vắng. Những ngày một mình không biết sao để dừng lại? bớt dần đi những đam mê háo hức, chỉ muốn ở nhà đọc mộtquyển sách , xem một phim hay. Ý nghĩa đời sống ngày càng cạn kiệt,. mỗi ngày thêm nhận ra đời mình không khác một cái "game" lớn , tình yêu lại càng tệ hơn, xao xuyến và đam mê , chỉ là vay mượn , tạm bợ, chỉ để thấy - -"game is over" hàng chữ đó nhảy múa trong đầu, không kịp khóc , chỉ đủ thời gian đứng dậy , giữ mình khỏi ngã, being the one on top of the GAME!!!!!!
Sau khi nhận được cú phone bất ngờ của anh sau hơn 20 năm, thời gian có trôi chậm lại. Tôi thấy mình đã đi xa lắm, qua những nơi mà chúng tôi không thể gặp nhau. Tôi thấy khu vườn trái cây xanh mát ngày xưa đã cháy khô, tôi đã nếm những qủa đắng còn sót lại và những gai sầu riêng nhọn hoắt đâm vào tay không sao tránh khỏi. Khi tỉnh dậy , tôi chỉ muốn trở về, ngày hôm sau vào sở chỉ để vật vờ rồi tìm đủ cách tôi muốn lấy một tháng vacation đi VN. Ai cũng trợn mắt nhìn tôi , họ không tin tôi muốn bỏ đi một tháng. Tự dưng tôi không thấy cần thiết phải làm việc hay phải giải thích với ai , tự nhiên tôi chỉ muốn trở về ,,,mặc áo the đi guốc mộc , kể chuyện tình băng lời ca dao.......chở thật thà vào lòng dối trá và nhặt hoa xin tạ chút hương....ôi lời bài hát làm tôi thêm điên dại trở về.
           Tôi muốn mua vé liền ngày hôm sau , tôi không tiếc trả gần gấp đôi chỉ để có vé về liền khi đó_ năm 2008 _ năm mà anh gọi tôi. Nhưng bất hạnh thay , nước Mỹ và toàn thế giới khi đó bắt đầu rơi vào cuộc khủng hoảng kinh tế, bắt đầu từ tài chánh ngân hàng , thị trường nhà cửa , kỹ nghệ xe hơi rồi toàn thể nền kinh tế trở nên trì trệ, hậu quả là thất nghiệp tràn lan. Công ty tôi phải chiến đấu để sống còn , những report về tài chánh cuối năm lỗ lã , công ty bắt đầu sa thải nhân viên. Nhóm tôi làm việc tất cả 12 người , cắt giảm xuống một nửa còn 6 , tôi một mình phải handle công việc gấp đôi. Áp lực công việc ngày càng nặng, nhiều khi chỉ muốn bỏ trốn tới một nơi nào đó có anh , để được làm đứa em ngày xưa của anh , sống đời mộc mạc.
Không về được liền năm đó , tôi gọi cho anh ,tôi chưa bao giờ gọi cho anh mà, tôi mừng muốn khóc khi nghe giọng anh trả lời , nhưng anh bảo sẽ gọi lại cho tôi sau vì lúc đó anh đang trong giảng dường. Tối đó tức là sáng ngày hôm sau ở Mỹ , tôi làm rơi cái phone trong xe mà không biết, cứ đi tìm vòng vòng trong nhà, đến khi tìm ra thì đã lỡ cú phone của anh.
            Sau đó tôi có gọi cho anh 2 lần nữa, một lần anh nói tôi nghe không rõ , loáng thoáng vì trong giờ thực tập của sinh viên, một lần nữa lúc anh đang đưa thằng cháu ngoại đi chơi ở hồ ....nghe tiếng trẻ con nhiều hơn tiếng anh nói với tôi ...Tôi cảm thấy mơ hồ như có cái gì ngăn cản giấc mơ trở về, chỉ giản dị thôi, sao anh vẫn còn xa lắc

.
           Tôi phải trở về, đã nhiều lần hứa và không làm được , đã nhiều lần ý nghĩ như cơn bão aò ạt qua biển khơi bốc khói rồi lặng im , đã nhiều lần nói chuyện với anh về một chuyến đi không đủ dài , hai tuần chẳng hạn, anh nói:
- cô chỉ cần cho tôi một ngày . .......
_không, tôi sẽ dành cho anh phần lớn thời gian tôi có ở Sài Gòn.
_học trò tôi chúng sẽ kiện cô , những lúc cô nói chuyện về ,toàn rơi vào mùa thi
-tai sao khó thế? tôi sẽ chọn vào cuối khóa
_làm bộ thôi , đâu có bận bằng cô. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thu xếp , cô chỉ cần mua vé về tôi lo từ A tới Z.
_ anh đừng làm tôi khóc
_ tôi không cố ý , nhưng đúng là lỗi tôi, xin đừng khóc.
            Trời ơi bằng tuổi này tôicòn được nghe những lời như thế , nước mắt ứa ra trên mi ,tôi cảm thấy mình vẫn còn là một đứa con nít. Đứa con nít của những ngày rong chơi cháy nắng trên cánh đồng tuổi thơ, hay ưót sũng những chiều tắm mưa không biết lạnh.. Tôi không còn cảm thấy muốn quan tâm hay lo nghĩ về những gì ngày mai tôi phải làm ở trong sở. Tôi chỉ nghĩ tới những gì tôi thích hay ước mơ, tôi muốn nhìn thấy những nỗ lực để có hạnh phúc trong tay, tôi muốn từ bỏ tất cả để trở về , tôi đã làm hết sức mình, ngày hôm nay tôi muốn giao phó cho định mệnh , tôi muốn mệnh Trời đưa đẩy đôi cánh bay lên , không một chút sợ hãi.
Tôi đã vào sở bet vacation 5 tuần , tôi không cần biết phản ứng của mọi người , đã hơn 20 năm nay tôi chưa hề có một mùa hè thật sự. Đây là lần đầu tiên


           Chuyến bay thẳng từ Washington DC tới TP HCM mất gần 24 tiếng đồng hồ, chỉ nghỉ hơn một tiếng ở Nhật . Tôi thích thú khi chứng kiến mình bay cùng với mặt trời thênh thang . Tôi đến SàiGòn lúc 11 giờ đêm một ngày giữa tháng 10 năm 2010, kể đã gần 2 năm từ sau lần nói chuyện cuối cùng với anh trên phone.
Phi trường TSN khác hẳn ngày tôi ra đi , rộng lớn và đẹp hơn , ánh đèn sáng choang khắp nơi, cầu thang cuốn và hành lang chuyển dộng , những quầy hàng đẹp mắt dọc hai bên lối ra, những thiếu nữ VN xinh xắn tươi trẻ trong những chiếc áo dài đủ màu , tôi cảm thấy ấm lòng hơn khì nhìn chung quanh đều là người VN .
Tôi biết gia đình anh tôi và bà chị cả cùng càc bạn ngày xưa TV đang chờ đón tôi ngoài cổng hải quan , nhưng tôi biết chắc là không có anh đón cũng như ngày tôi đi không có anh đưa tiễn . tôi muốn thế , dành cho anh sự ngạc nhiên. Cuối cùng rồi tôi cũng ở trong vòng tay của những người thân, mọi người vẫn vậy tuy nhìn kỹ lại thì ai cũng gìa đi nhiều , bà chị cả tôi đã gần bằng tuổi của Mẹ tôi khi cụ mất. Thằng cháu , con ông anh thứ hai , ngày tôi đi nó còn ẵm trên tay nay đã là một thanh niên , các bạn tôi cũng vậy , hỏi ra ai cũng đã về hưu. .Ở VN ,tuổi về hưu là 55 cho phụ nữ. tôi cảm thấy tiếc cho các bạn vì ở tuổi đó bên Mỹ chúng tôi vẫn còn quay cuồng trong công việc., còn kiếm ra tiền trong khi ở đây các bạn có người được lương hưu 100 us / tháng có người về hưu tay không vì trước đó không làm việc cho chính phủ. Tôi có cảm giác mâu thuẫn khi nhìn các ban đã về hưu , thấy rằng đó là đời sống tôi ao ước nhưng ngược lại cũng tiếc thầm cho bạn mình vì không còn cơ hội làm việc , vì đâu phải ai cũng có hoàn cảnh đầy đủ và có lương hưu đâu. Cảm giác đó làm tôi hơi nghẹn lại.


          Tôi đang ở VN , trời tháng 10 vẫn còn oi bức ngột ngạt, hay tại tôi ở xứ tuyết lâu năm nên dù SG đang gần cuối năm vẫn còn rất nóng. Tôi bước vào căn nhà ngày xưa bố mẹ để lại, đêm đầu tiên tôi ngủ trên cái đi văng tôi đã từng nằm, nay vẫn y nguyên như cũ. Tấm phản cũ với một lát nệm mỏng, tôi bỏ hết màn nệm vì không chịu nổi sự oi bức, trước tiên tôi muốn đìên vì khí hậu, nóng đến nỗi tôivừa bước chân ra khỏi phòng tắm laị muốn quay vào xối nước tiếp, tôi trở về lối tắm cổ điển, mở nước từ cái vòi chảy vào cái lu rôì múc từng gáo lia liạ . Tôi bôì hồi nhìn lại căn nhà đã xuống cấp hoàn toàn, những búc tường chưa đến nỗi nứt nẻ nhưng ngả màu hoen ố, những cửa sổ gần chỗ phơi quần aó đã mục nát,biết bao mùa mưa hắt vào , bản lề đã long ra không thể đóng kín được. Sàn nước dưới bếp xanh rong rêu, bể nước tương đối sạch được đậy bằng mấy tấm tôn đúc bằng xi măng. Bếp vẫn như xưa, như ngày mẹ tôi còn sống, tôi vẫn còn tưởng tượng hình bóng mẹ ngôì làm cơm bên sàn nước ngày nào. Tôi úa nước mắt âm thầm mỗi khi nghĩ về mẹ. Mẹ đã cùng tôi đi Mỹ , nay tôi trở về chỉ có một mình, mẹ đã không còn nữa.

           Đêm đầu tiên tôi đã ngủ chập chờn vì trái giờ giấc, sáng dậy sớm nghe tiếng rao đậu hũ , tôi chạy ra và chị bán hàng rong nhận ra tôi ngay, chị chào đón :
_ A cô mới về.
Chị có vẻ mừng rỡ, tôi mua một chén ăn nóng , biếu chị 10 US ,chị nói :
_ Sao cô cho nhiều qúa chỉ có 3 đồng thôi.
_Tôi không biết 3 đòng là bao nhiêu , nhưng thôi biếu chi.
            Sau đó là một ngày ở SG, tôi chạy ra chợ Tân Đinh , mua tất cả những trái cây mà tôi đã thèm ăn rất lâu vì ở Mỹ không có, tôi nhớ ở Mỹ đã mua những trái chôm chôm đông lạnh , nhũng trái vú sữa nhỏ xíu bằng nắm tay em bé, mua vì thèm nhưng ăn mà thêm tủi vì không mùi vị , chẳng thà đừng ăn còn hơn. Bây gìờ đã ở SG , giưã chợ TĐ tôi mua tất cả những cóc chín , đu đủ, vú sữa, bòn bon , thăng long, soài , sàu riêng ...nghĩa là qủa gì cũng có, đây rồi chôm chôm nhãn và sầu riêng , trông ngon quá , biết đâu chúng được trồng trong khu vườn xưa của gia đình anh ở LT.
           Tôi đem trái cây về nhà , nếm những qủa đầu tiên , tôi không tin ở miệng mình nữa , oh! không, đây là trái cây VN sao? tôi đã mua loại đắt nhất , đẹp nhất , ngon nhất ...để rồi cũng thất vọng nhất . Đã không còn hương vi ngày xưa , đã mất thật rồi khi tôi cảm thấy trái cây ở Mỹ có lẽ còn ngon hơn. Tại sao?người ta đã bỏ những chất kich thích để trái quanh năm có mặt chẳng cần mùa nữa, đã ngâm trái trong những dung dịch pha chế sao để trái nhìn tươi hơn , dừa trắng hơn, đu đủ vàng hơn , sầu riêng bự hơn vv...nhưng hoàn toàn vô vị . Không lẽ tôi lại khóc vì ba thứ trái cây tôi nghiệp này?
             Nhưng mà thôi , để chờ đợi buổi chiều đi gặp anh, tôi cắt nhỏ trái cây ra ăn "tầm bậy tầm bạ" rồi mang vất đi hết những trái cây tội nghiệp đó. Tôi vẫn không gọi anh từ đêm hôm qua, tôi muốn sống lại ngày xưa , tôi muốn sửa soạn trang điểm một chút và 4 giờ chiều tôi sẽ đến anh , tôi hồi hộp từng khoảnh khắc , nhớ anh mở cửa phòng dentist vào lúc 4 giờ chiều và đóng cửa lúc 8 giờ tối. Tôi sẽ đến anh trong khoảng thời gian đó , có lẽ chờ chiều mát một tí, tôi sẽ đi bộ lai phòng dentist của anh , tôi sẽ hiện ra ở cửa như mới ngày hôm qua , tôi có quà cho anh những đĩa nhạc Mozart mà anh thich và một áo sơ mi màu tím nhạt, màu của tình bạn , tình yeu và tình anh em giữa chúng tôi. Tôi bâng khuâng khi lựa màu aó cho anh , tôi nhớ anh thường rên rỉ:
_ tôi đen nổi tiếng Campuchia ...mà mặc áo tím thì...chỉ vì cô mà hy sinh thôi đấy!
Phòng dentist của anh nằm trong một biệt thự cổ, kiến trúc theo lối xưa của Pháp, những biệt thự này thuộc về những gia đình quyền thế và giàu có ngày xưa ở SG. Biệt thư nằm trên đường ĐBP gần ngã tư DT nay là PNT . Biệt thự sơn màu vàng , trên cổng và hàng rào tường xung quanh có giàn hoa giấy màu hồng đậm, điểm hoa trắng lung linh , quanh năm nở rộ, nhất là mùa hè. Gốc giàn hoa tròn lẳn không một cọng lá, mọc thẳng từ nền xi măng , khô chắc không biết từ bao đời nay. Khi anh tới phòng dentist thì cổng được hé mở , khách ra vào chỉ việc đẩy nhẹ cánh cổng sắt sơn màu xanh rêu. . Vào trong là khoảng sân không lớn lắm , dành chỗ để xe cho khách . Xe anh luôn đậu riêng một góc và không bao giờ khoá, cái xe Honda không còn mới lắm.


 .
             Phòng dentist nằm chính giữa, cửa kính , có bậc thềm dẫn lên bằng gạch đỏ, bên hông nhà bên tay trái là khoảng sân lớn hơn có thể đậu khoảng hai hay ba cái xe hơi., khoảng sân này có mái che, giống như car port.ở bên Mỹ, .bên tay mặt là nơi khách ngồi chờ, phòng này trước kia chỉ là một hành lang vuông vức có mái che , chỗ để gia đình tiếp khách và ngồi chơi mùa hè, khách có thể đứng tựa tay trên thành lan can để ngắm ra khoảng sân có vài chậu cảnh, một trong những chậu cảnh có loài tên thạch thảo, lá màu tím xẫm, hoa đỏ rực rỡ .. Trong phòng đợi có khoảng 10 cái ghế, một cái bàn thấp trên có đầy đủ các loại sách báo , phần lớn bằng tiếng Phap . Khi trời mưa lớn hay hắt vào phòng đợi này , về sau anh đã cho gắn thêm những tấm dù sà xuống từ trên mái .để chắn mưa , biến căn phòng thành chỗ thoải mái cho khách ngồi chờ đọc báo. Tôi thích tính anh luôn để ý nhưng chi tiết làm ấm lòng người. Mỗi khi tôi tới , anh luôn kêu chị Tuyết là người phụ tá cho anh mời tôi vào ngay phòng làm việc của anh, nơi có hai cái ghế kê sát tường gần tủ gỗ màu nâu đựng đầy sách và dụng cụ nha khoa. Bằng cách này chúng tôi có thể nói chuyện với nhau suốt buổi... Phòng làm việc của anh thật giản dị, ngoài cái máy làm răng , một máy lọc không khí. một cái sink nhỏ chỗ anh thường đứng rửa tay sau mỗi người khách, một bàn làm việc ,có hôm trên bàn dầy những mẫu răng la liệt , anh mỉm cười vì biết tôi không dám nhìn những hàm răng giả đó.
_ làm như nó sẽ nhảy lên cắn ..cô không bằng!
_ chúng phải ..cắn anh trước chứ..
_ ai biết được nó thích cắn ai , có khi nó chê tôi gìà thì sao?
_ anh làm như tôi còn...... ...
_ cô còn....... " xài được " 10 năm nữa!
_ Trời đất, còn anh ....?
_xài tới giây phút cuối cùng
- a ha sao bất công thế?
_ lỗi tai người đời ..thường coi đàn bà như một đóa hoa
_ còn anh , có khác?
_ cũng khác ...một người bạn đẹp hơn vì không biết tàn!
Giờ tôi trở về , sau 20 năm , đã quá cái mốc anh định, biết có còn "trông " được hay chăng? nhưng điều quan trọng hơn, tôi nhận ra từ câu anh nói đó là tình bạn của chúng tôi đã không tàn mà còn nở đẹp hơn sau bao năm tháng .
Điều đầu tiên tôi sẽ nói vói anh:
_rằng chúng ta khác đời .....rằng anh đã khác đời nhiều lắm.
để được nghe anh hỏi;
_ nhưng lỗi tại ai?
            Thời gian dài chúng tôi không thư từ hình ảnh, chỉ những cú phone của những lần thăm hỏi đột ngột, rồi thôi. Trách nhau đã quá vô tình, có lẽ vậy và không biết lỗi ai?Anh luôn nghĩ về tôi với hình ảnh một gia đình chồng con đầm ấm, còn tôi, anh luôn là người đàn ông đầy đủ bổn phận với vợ con. Cái hình ảnh đâu đã vào đấy ngăn cản anh tìm tôi khi anh tới Mỹ năm 2006. Riêng tôi với những xô đẩy của cuộc đời , vẫn đứng dậy một mình trở về với một hình ảnh duy nhất thoáng qua trong đầu, luôn là anh của những ngày xưa ..Mấy lần chị tôi ở VN gọi qua cho biết: " ông nha sĩ hỏi thăm mày dạo này ra sao?" Tôi luôn dặn gia đình đừng nói gì về tôi, hãy để mọi sự bình yên dưới mắt mọi người. Tại sao tôi không để cho ai biết tôi đã sống đi chết lại nhiều lần - tôi muốn mình tự đứng lên từ bụi bậm của những đổ vỡ - phải chăng niềm kiêu hãnh và tự trọng bản thân đã không cho phép ?.
            Tôi luôn là cô bé ngày xưa., lớp nhì lớp nhất được phần thưởng của Tổng thống , một trong những bài luận văn của tôi đã được đóng khung treo trong lớp học vài năm sau ngày tôi rời trường .tiểu học ĐaKao với cô giao Hoàng Oanh. Khởi đầu của những ấu thơ kiêu hãnh.
Tôi với một vỏ bọc bình an, đẹp đẽ , bên trong những mảnh vỡ đôi khi chỉ muốn cứa vào nhau để toàn thể tôi vỡ tan.......biến mất.. Đó là điều đã có lúc tôi ao ước, .nhưng rồi tất cả lại đâu vào đấy. không khác. Sức chịu đựng và sự nhẫn nại .bền bỉ.nuôi tôi ......để có ngày trở về.với giấc mơ cuả mình.

.
            Vào khoảng 5 giờ chiều, tôi từ nhà đi bộ đến phòng dentist của anh , Sài gòn đã không còn xíchlô để tôi đủng đỉnh như ngày xưa, lại qúa gần để đón taxi, tôi còn nhớ lối tắt từ HTC trổ ra VTS , băng qua đường là PNT ( Duy Tân ngày xưa). Con đường nổi tiếng với khuôn viên đại học , cây dài bóng mát nay đã thay đổi hoàn toàn. Nó dường như nhỏ hơn, ồn ào chật chôi, nhiều biệt thự đã biến mất thay vào đó là những nhà cao tầng, xe cộ dưới đường tấp nập , trên lề xe đậu tràn lan, quán cafe, trường dạy computer, ngân hàng , trụ sở bảo hiểm....nghĩa là cái gì cũng có. Tôi ngỡ ngàng trước những thay đổi, những miên man lạc lõng không dứt , dường như tôi đã mất dấu xưa khi tìm về giấc mơ của mình.....tôi đi , vẫn đi.....
            Sài gòn ngày xưa lùi xa ở những góc phố, nắng ngày xưa thấp thoáng qua những hàng cây, mặt người vút qua sau những mặt nạ giống nhau. Trận mưa rào để lại những vũng lầy nhỏ bên đường. Tất cả ngày xưa vẫn còn níu kéo trong trí tưởng. Lề đường không còn chỗ chen chân tôi phải đi xuống lòng đường, những người lái xe bóp cỏi inh ỏi. Những đôi mắt lạnh lùng sau những tấm mặt nạ, tôi cảm thấy: "thương tổn" khi bước đi không còn nhìn thấy mặt người, chẳng ai nhìn ai, mọi người như sẵn sàng "chiến đấu" và mặt trận là đường phố vì giao thông quá hỗn loạn và tồi tệ. Mọi người biến thành những cá nhân vô danh , len lỏi giữa những nguy hiểm để sống còn . Ước chi SG sạch đẹp hơn để không còn ai phải đeo mặt nạ, mọi người có thể nhìn thấy nhau, tự trọng và chịu trách nhiệm về cái nhìn của chính mình , đó cũng là tôn trọng người khác vậy.
             Từ xa căn biệt thự của anh thấp thoáng sau hàng cây cổ thụ ngay ngã tư PNT và ĐBP, tôi tự dưng thấy mình chạy nhanh hơn như một đứa trẻ, tôi muốn gọi tên anh, tôi đã chờ đợi bao nhiêu năm nay nhưng bây giờ một phút thôi cũng không thể nữa.
             Tôi sẽ..........lòng tôi reo vui như anh đang chờ đợi trước mặt, như chỉ còn mình tôi chạy băng qua những kỷ niệm , uà về với giấc mơ cuả mình, nơi đó có anh, người bạn chân tình đó sẽ ôm tôi và lau khô những giọt nước mắt, sẽ cười vang vì vẫn còn sống sót bên nhau, sẽ không kịp thở vì biết bao điều muốn nói, những ôm ấp từ bấy lâu , những điều đã không hoặc đã .có....những tri ân của một ngày về cùng với vô vàn .....tạ lỗi vì đã quá chậm trễ!!!!!
Nhưng ở đó , căn biệt thự nhìn tôi như chịu đựng, mặt trời đã xuống , nắng đã uá vàng, gió đã im bặt trên những hàng cây, tôi ngước nhìn lên chỗ giàn hoa giấy năm nào, đã không còn nữa. Cánh cổng mở rộng , không khép hờ như ngày xưa , một dòng nước chảy ra từ bên trong dọc theo lề đường....tất cả đã vôcùng hoang phế. Tôi thẫn thờ bước vào , trên sân ngày xưa hiện ra khung cảnh náo nhiệt của khoảng hơn 5 người, đang cắm cúi xịt nước rửa những chiếc xe, nước bắn ra tung toé. Chỗ anh thường để xe là một tủ lớn chứa đầy những khăn lau , dường như không ai để ý tôi vừa bước vào , tôi chạy lại phòng dentist của anh, cửa kính im lìm , bên trong là những đồ đạc ngổn ngang , cái máy làm răng đã không còn ở đó nữa. Điều cuối cùng còn lại là hai cái ghế kê sát tường, nơi tôi thường ngồi chờ anh làm việc hay thỉnh thoảng anh ngồi nói chuyện với tôi khi vắng khách.. Đó là tất cả những gì tôi tìm lại được khi trở về!
            Tôi không biết sẽ phải làm gì ? gói quà cho anh tôi ôm trên tay sát vói tim mình, nhìn xuống bậc thềm gạch đỏ dưới chân ,những ngày xưa thao thức., những buổi tối cúp điện thường ngồi đây nói chuyẹn với nhau . Rồi có tiếng người hỏi:
_ cô tìm ai?
_ ông nha sĩ ở đây?
_ ổng chết rồi !
Đó là tất cả những gì tôi nghe, rất rõ và rất độc ác .
            Tôi vùng chạy ra khỏi căn biệt thự , nơi tôi đã từng có biết bao kỷ niệm và đẹp như" một truyện cổ tích". Lấy taxi chạy lên nhà anh , tôi vẫn còn nhớ ỏ đường NTT số xxx. Chiếc taxi lao đi rồi dừng lại rồi lại lao đi len lỏi giưã một rừng xe lúc giờ tan sở. Khi tới nơi , căn nhà xưa cũng không còn , thay vào đó là một ngôi nhà cao tầng đang được xây dựng , gạch ngói ngổn ngang. Một người đàn bà bán hàng gần đó thấy tôi tần ngần đã chạy lại cho biết , "mới giờ này năm ngoái , ổng đi làm về , kêu mệt, chở vao nhà thương thì mất.".
Tôi nghẹn ngào muốn nói : "tôi không tin đâu , tôi không tin đâu , vì anh còn hẹn tôi mà!"
Nghe loáng thoáng tiếng bà ấy tiếp theo:
_con ổng nó đập nhà ra xây lại!
Tôi không còn biết gì nữa, bước đi, nước mắt chảy xuống lặng lẽ, anh đã bỏ đi trước khi tôi trở về, tôi biết anh không bao giờ muốn đối với em mình như vậy.. " Tôi chỉ xin cô một ngày.....cứ về đi tôi sẽ lo từ A tới Z! "..Lỗi ở tôi đã quá trễ, đã quá hai lần cái mốc 10 năm , còn anh vẫn giữ đúng lời hứa rằng anh còn xài được tới giây phút cuối cùng. Tôi bước đi giữa phố , vẫn tin là anh còn đợi ở đâu đó.
            Tôi đã mất giấc mơ của mình , nhưng tôi vẫn tin vào giấc mơ đó, vì tôi đã nhìn thấy và đã ở đó với anh.







TUL
VA FEB 2011





Hi Thao,

Den hom nay anh moi doc bai viet - khi giac mo tro ve.

Anh co jot down mot vai y nghi thoang qua khi doc bai 'khi giac mo tro ve.

Diem chinh la anh trich ra 3 dong chu quan trong nhat, lam de tai ban luan lai rai. anh co de nghi vai ky thuat viet ma em co the dung duoc, ap dung cho bai nay va cac bai khac.

http://trungvuong6370.blogspot.com/2011/03/khi-giac-mo-tro-ve.html

story of the 1st person narrator - author
has the inherent appeal of the very personal, 1st person account
mostly a litany of emotions and sentiments
few details of the surroundings: color, sound, smell, touch, taste - in order of increasing intimacy
writing this way, is itself enuf. there's little to improve. it works as it is
the key is not to make major mistakes

and of course. the "tone and voice" combo is the most imp thing in this kind of writing. eg in this story, there's a self restrained cry of pain, but held at a distance. so we could look at it w some detachment

or otherwise can go into it once again in tone and voice, reliving it while narrating it, in which case the readers may be sucked in but also may be exhausted

ONE IMPORTANT POINT: the most important moment is when the story turns - when the narrator found out that the man which serves as the focal point of her journey back to that long suppressed world was no longer there -- gone from the world they once shared. this moment was crammed it into just 3 lines:

co tim ai?
ong nha si o day
ong chet roi!

this is where u "lost" the most and best readers, the readers who love u and ur writing, who followed u up to this point, then suddenly were rushed thru the pace of just a few words in 3 lines, to the knowledge of death, not having enuf time to sit down, to collapse, so to speak, to feel the shock, which should have come slowly, as it spreads inside them...

u should slow down by adding layers of anticipation and emotional projection in between the lines.

cô tìm ai?

at this point, u may want to add add something here, too lengthen the moment, so the reader could catch up. dont expect the reader to travel a vast distance of varying emotions in just 2 lines, with ea line traversing but a few words.

for example, u could add:

co tim ai?
I turned. The woman woman looked at me, not quite curious, just a habit, probably, asking anyone who came into the small space under her charge. then she seems to notice what must have been going inside of me. i probably looked unlike just anybody looking for somebody as part of just another day in the busy city. i looked like, i must have looked like to her, a woman looking for a man, someone, SOME one distant and intimate. someone she once loved then lost and then loved again. the woman's face softened. she said again, co tim ai?

Or u could add another layer of details and perceptions, slowing down time even more and focusing on the moment, getting the reader deeper inside that space:

co tim ai?
I turned. the woman who asked the question was smallish, her eyes steady. for some reason i noticed she wore sandals. her feet were spread out. firm on the ground. i could see the reflection of the city traffic in her eyes. she looked at me, waiting, not quite curious, just another question to another person who happened into the small world of hers, sure and immovable by the frenetic thoroughfare...

next:
ông nha si~ o day.

this is where u really need to pause and not provide the reader with the shocking knowledge of death, not yet. you may want to hold the woman in focus and because she was watching you, u in effect would hold you yourself under examination. so the reader identify with you more, not because of what u say about you, but thru the woman's eyes... you could write something like:

the woman tooked at me for some moment, a flicker of emotion over her face, like the shadow of an airplane passing by, like that one time when i was standing by the Potomac river, the plane cast a black shadow over the dark water, driving the fish deeper. then the woman reached out and touched my arm, and she said, her eyes reflecting the fast moving traffic of the city:
ong chet roi !

and now wat to do after this revelation of tragic shocking knowledge?

it's time u step back from the reader, stop the narration, pause a bit. and let the reader look up from the screen for a moment, or put down the book...

and for your sake, u also need to step back from ur own narration. this is where u need a break. inside you just as the reader needs one inside them

and you could do that with a physical space on the page, even move to the next chapter or section.

this break on the printed page allows the reader a space in their mind, some time to recover. so they could "sink" into shock. sit down. let it wash over them, eat into them...

the break could last for 15 seconds. or half a minute. or for some readers, if they had been held in thrall by the story, even a few minutes.

and when you resume, you may want to leave out the following sentence:
?ó là ta^'t ca? nhu+~ng gì tôi nghe, ra^'t rõ và ra^'t ?o^.c ác .

Why the foregoing sentence unnecessary? because adjectives like 'doc ac' weakens the impact. reasons are several: first, some readers may find this turn of event more than just 'doc ac'. let them feel and fill in their mind their own stronger adjectives.

and secondly, because this is not the time for the narrator to pause and insert her comments. in fact, the job of the narrator is to narrate and let the readers comment, and if the narrator aims well, she would have the reader arriving at the feelings and comments she wants the reader to have

another example: Tôi vùng cha.y ra kho?i ca(n bie^.t thu+. , no+i tôi ?ã tu+`ng có bie^'t bao ky? nie^.m và ?e.p nhu+" mo^.t truye^.n co^? tích"
dont describe what happened to you after the moment of 'death,' let the readers imagine it according to their own life experience. u pick up later, after the reader's filling in the blanks.

one way to do it would be let someone else - some other character - or let you later describe how you ran from the villa, where you once [fill in the memories here]... - in other words, dont say "bao ky niem dep nhu mot truyen co tich..." say what memories they were. then let the readers conclude that those memories and moments were so beautiful, like in a fairy tale...

your job is to describe and narrate, the readers' job is to conclude. you narrate and make those memories or moments in time come alive again, and let them conclude that it sounds and feels like a fairy tale. and if they so conclude, that means youve made them feel and think the way u want them to.

and u could follow up, after the pause, to invite the reader deeper into your world. for example:

i dont remember how i made my way back to my room. i remember the afternoon came and went from the room, then the darkness of the evening came over all things. i remember looking out thru the window, into the city bristling with people going out for the evening.

i lay there, my eyelids heavy, my nose stuffy. i had begun to cry soon after i got back, and at some point i had stopped. now lying on the large bed, holding a pillow over my breast, i felt the immense city moving into the night. the villa must be dark. or was it lit up like all others? - i wondered. by the woman who reached for my arm at that moment and later turned on the lights in the house. for me now, lying in bed listening to the big city, life seemed short and unkind.

u could use an adjective here such as "unkind," but make it a "mild" one. make it an understatement. it would impact stronger than a strong adjective such as 'cruel' as in 'life seemed short and cruel.' why? bc 'cruel' is cliche', everybody uses it to complain about life, big and small complaints. moreover, the adjective 'unkind' while mild on the surface, will sink deep, and it says less about life than about the narrator who uses the word, it shows or hints at somebody who is life weary, and resigned to acceptance and no longer fighting, cursing at life... iow, someone who is not angry, or whining, but sad, in pain or melancholy, and alone, and if she complains, she does it quietly gently to herself...

thats about it. hope it helps some. now, wouldnt u want to go back to your writing? :)

8 comments:

  1. Cau truyen da lam cho con tim gia nua cua H thon thuc. Moi tinh trong cau truyen qua ngoi viet cua T that nhe nhang, dep va buon. Buon nhung hay qua T oi!

    ReplyDelete
  2. H ơi , cũng mừng là con tim gia nua của tụi mình vẫn còn thổn thức. cám ơn H rất nhiều đã đọc truyên của TUL , những tâm tình được chia sẻ đã làm những kỷ niêm đó đẹp hơn và hạnh phúc hơn, có lẽ đời mình chỉ thế thôi cũng đã đã là nhiều lắm !!!!!!!

    ReplyDelete
  3. Anonymous said...
    TUL: Hay qua... Nhung 'Toi' va 'Anh' nghe mot phan xa-la, mot phan buon-ba, mot phan trach-hon... Co phai chang ? Hay day chi nhu la mot giac mo qua ?
    January 18, 2011 9:36 PM
    nttv said...
    Bạn ơi , bạn là ai vậy? những lời bạn nói đã thấu tim tôi . Tất cả chỉ là một giấc mơ đã qua ...xin cám ơn bạn.
    January 18, 2011 10:29 PM
    Anonymous said...
    TUL: Da xem doan cuoi cua truyen nay trong do TUL den tim nhung duoc biet ong nha-si da chet. Buon that. Nhung giac mo co the da mat, nhung uoc mo van con, phai khong ?

    Chuc mung nam moi.
    February 6, 2011 12:10 AM
    nttv said...
    Cám ơn bạn , TUL vẫn tin vào giấc mơ của mình và vẫn còn trú ngu ở đó.....với những kỷ niệm . Cám ơn lời chúc của bạn.
    February 6, 2011 4:39 PM

    ReplyDelete
  4. TUL rất cám ơn XĐ đã góp ý vô cùng chân tình ,TULđã suy nghĩ rất nhiều về những dẫn dắt này . Nghệ thuật đích thực cũng giống như THIÊN HỌC và KHIÊU VŨ , rất nhịp nhàng , người viết đưa người đọc vào thế giới của mình , từng bước có cả bước nghỉ ...đó là nghệ thuật viết và hãy để cho người đọc kết luận .

    ReplyDelete
  5. Anonymous said... TUL: Hay qua... Nhung 'Toi' va 'Anh' nghe mot phan xa-la, mot phan buon-ba, mot phan trach-hon... Co phai chang ? Hay day chi nhu la mot giac mo qua ? January 18, 2011 9:36 PM nttv said... Bạn ơi , bạn là ai vậy? những lời bạn nói đã thấu tim tôi . Tất cả chỉ là một giấc mơ đã qua ...xin cám ơn bạn. January 18, 2011 10:29 PM Anonymous said... TUL: Da xem doan cuoi cua truyen nay trong do TUL den tim nhung duoc biet ong nha-si da chet. Buon that. Nhung giac mo co the da mat, nhung uoc mo van con, phai khong ?

    ReplyDelete
  6. Thảo ơi,

    Tui đã đọc Khi giấc mơ trở về của bồ trên blog
    rồi. Hôm nay tui được cho mượn cuốn Giai phẩm Mê linh 2012 , tui
    lại đọc lại bài ấy lần nữa. Trước kia tui ngờ ngợ nhưng bi
    giờ thì tui biết rồi. Thảo ơi , anh nha sĩ của Thảo chính là
    người đã chữa răng cho tui rất nhiều lần vào khoảng năm
    1990-96 , tui không nhớ kỹ lắm. Nhưng tui nhớ rõ chị Tuyết
    phụ anh ấy thì trông như một bà giúp việc, gầy và cao, trông
    chất phác , mặc quần áo bình thường, quần đen dài và áo bà
    ba chứ không có vẻ gì là một nha tá cả. Tui đã từng ngồi
    chờ rất lâu ở cái phòng nhỏ nhô ra ấy , nhìn xe cộ chạy qua
    lại hay xem vài tờ báo tiếng Pháp mà chẳng hiểu gì, chỉ coi
    hình. Đôi khi cũng có cả báo tiếng Việt. Trông anh hiền , dễ
    mến và luôn từ tốn hỏi han bệnh nhân. Anh chữa răng rất nhẹ
    nhàng và kỹ lưỡng. Bẵng đi một thời gian, tui không đến chữa
    và đi ngang thấy nhà anh thay đổi nhiều , tui nghĩ anh đã dọn
    đi nơi khác. Ai ngờ đọc bài của Thảo mới biết anh mất rồi.
    Không hiểu sao tui cứ thấy nao nao, buồn buồn vì người tốt và
    giỏi như anh ấy lại cứ bỏ chúng ta mà đi. Chia sẻ với Thảo
    những gì mình còn nhớ về anh ấy. Thân mến.
    --
    Anh Thu

    ReplyDelete
  7. Thư ơi đúng là anh trong GMTV. Anh đã mất vào năm 2009 và Thảo về năm 2010 .
    > Tháng 8 /2008 anh còn gọi cho Thảo . Cảm ơn Thư đã chia sẻ những liên tưởng
    > thật nhẹ nhàng về anh , buồn quá Thư ơi.
    >

    ReplyDelete
  8. Thảo à,
    Mỗi người một số phận. Thảo nên mừng là anh chỉ "tạm
    biệt" chúng ta, ra đi một cách nhẹ nhàng như cách anh đã
    sống.

    ReplyDelete