Dec 30, 2010
Bánh Tôm Chiên
Bánh Tôm Chiên
Người đưa bài: Bích Nga
Bánh tôm chiên là một trong những món dùng làm khai vị trong những bữa tiệc rất được ưa chuộng. Và ngay tại nhà cũng là một món ăn chơi rất dễ làm và hấp dẫn. Mời các bạn cùng với đầu bếp Videojug bắt tay thực hiện nhá!
Nguyên liệu:
- 6 lát bánh mì sandwich, bỏ rìa ngoài , cắt làm 4
- 350g tôm, lột vỏ, bỏ sợi chỉ đen
- ¼ cây cải bắp thảo xắt khúc
- 2 cây hành lá xắt lát
- 1 muỗng canh dầu mè
- 2 muỗng cà phê gừng băm nhuyễn
- 1 muỗng canh rượu trắng hay rượu sơ-ri
- 1 trái trứng đánh đều
- 2 muỗng canh rau mùi cắt nhỏ
- 2 muỗng cà phê bột bắp - 700 ml dầu chiên
- Muối, tiêu
-Tôm
-bánh mì
-Trứng gà cải bắp thảo
Cách Làm
- Đặt chảo dầu lên bếp lửa trung bình để làm nóng trước khi chiên bánh.
- Lấy 1 cái thố cho tôm, cải, hành, gừng, dầu mè, rượu, trứng, và bột bắp.
Nêm chút muối, tiêu rồi trộn đều.
Xay nhân : Múc vài muỗng cho vô máy xay vài vòng lấy ra, xay tiếp cho đến hết. Không xay nhuyễn quá. Nếu không có máy thì đập dập tôm, băm nhỏ.
Băm hết cái lọai rau, sau đó mới cho tôm, rau, rượu, trứng, bột bắp , muối, tiêu vào trộn thành 1 khối bột mịn đều.
Cho nhân vào bánh mì: Múc một muỗng nhân bỏ lên từng miếng bánh mì. Dùng phía sau muỗng để trét nhân cho đẹp. Xong để ra khay chuẩn bị chiên.
Khi dầu nóng (sủi tăm), chỉ bỏ vài miếng bánh vào chiên, và đặt phía mặt nhân xuống chảo dầu chiên trước. Khi thấy rìa bánh vàng thì trở bánh cho vàng đều 2 mặt. Mỗi mặt chiên khoảng 1 phút Lấy bánh ra đặt vào giấy thấm cho ráo dầu. Dọn ăn nóng, có thể dùng cùng với mấy lát chanh như một loại gia vị phụ thêm. Có thể thay cải thảo bằng bắp cải.
Bích Nga soạn theo The videojug
Nguồn: Mùi vị ẩm thực VN
THƠ THẨN CUỐI NĂM (KĐ)
Dec 28, 2010
Hồi Tưởng
Hồi Tưởng
Trần Ngà
Buổi sáng trời lành lạnh, những tà áo trắng bay bay hòa lẫn tiếng cười trong sáng của từng toán thiếu nữ đạp xe trên hai con đường Hồng Thập Tự và Nguyễn Bỉnh Khiêm khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thủa nào bên mái trường xưa. Đó cũng là lý do khiến tôi chọn dạy ở một trường bên Thị Nghè hầu tìm lại những dĩ vãng còn xót lại.
Đường Nguyễn Bỉnh Khiêm vẫn ngập tràn những xác lá, một chiếc thảm dệt thiên nhiên lót đường cho những người con gái Trưng Vương. Chúng tôi đã đi qua biết bao lần trên chiếc thảm, nghe những âm thanh xào xạc của lá tưởng chừng như không bao giờ quên lãng. Từng bánh xe lăn tròn theo nhịp đạp dịu dàng, đều đặn của những ngày cắp sách đến trường.
Hồ sen buổi sớm mai thật xanh mướt, phản chiếu lóng lánh những gợn sóng nước. Nhà thủy mạc nằm chơ vơ, e ấp, được che chở bởi những khóm hoa trang, những dây huỳnh anh. Chùm đỏ của hoa trang hòa lẫn với màu vàng anh của những cánh hoa tạo nên một khung cảnh vừa êm đềm vừa tươi mát mà ta có thể nhìn thấy qua cánh cửa phòng bà giám thị. Bà giám thị hay bị tiểu nữ trêu chọc bởi những lần bắt bẻ vô lý...
Chỉ khi nào sắp mất một vật gì, người ta mới nhận thấy vật đó quí giá. Chúng tôi đã bắt đầu cảm thấy thế ngay từ cuối năm đệ nhị ở trường. Cô Nở, vị giáo sư tận tâm thương yêu học trò cũng là người hướng dẫn lớp tôi. Cô khá nghiêm nghị nên những giờ kiểm bài, soát bài tập, là những phút giây hồi hộp sợ hãi...tuy nhiên cũng có những lúc rất hào hứng như khi chơi đố vui để học. Về phần các thầy, tôi còn nhớ rất rõ tiếng dép lẹp xẹp, đôi kính cận chốc chốc được nâng lên của thầy Lân...Giọng nói nhỏ nhẹ, ngượng nghịu của thầy Khôi...Còn các cô giáo thì dáng điệu, giọng và cách nói của cô Thoa...đã khiến chúng tôi thật khó mà quên được..
Cứ mỗi lần ôn lại kỷ niệm cũ, là chúng tôi không quên nhắc nhớ đến những câu mắng yêu của thầy cô khi thấy đám học trò nghịch phá: 'các cô cười nhe hàm răng chó luộc', 'lớp ồn như chợ cá' , 'các cô thuộc thành phần bất bình thường', 'các cô muốn làm híp pi thì ngày mai đi học đừng mặc áo dài nữa'....
Những bộ mặt tếu và rất quen thuộc cũng hay được nhắc tới trong dịp này trong đó có : Lép, Ngà, Mai, bà gầy, Lưu Ngọc Nga, Lê tròn, Bích đại ca, Trang gà tồ, Thanh ông...mà khi nhắc lại chúng tôi có thể tưởng tượng ngay ra được những khuôn mặt “khỉ đáng yêu”.
Giờ đây mỗi người mỗi ngả, một hướng đi riêng, gặp lại nhau, nhắc nhớ lại những kỷ niệm để cười, cười đến chảy nước mắt và cũng để lau những giọt nước mắt buồn thương tiếc thời êm đềm xưa cũ.
25-11-1973
Cám ơn Mỹ Trang đã đánh máy các bài viết ngày xưa cúa các bạn Nhất B.
Dec 26, 2010
Cuối năm nhắc chuyện xưa
Cuối năm nhắc chuyện xưa
Cảm Nghĩ của Thầy Cô về buổi họp mặt đầu tiên của Nhất B 17-01-1971
Trong lần họp mặt đầu tiên, nhóm tổ chức gửi thiệp mời các vị giáo sư như : cô Gia Lai, cô Thu Oanh, cô Xuân Sanh, cô Thoa... thầy Tẩm, thầy Thơ, thầy Lân, thầy Minh..Nhưng rất tiếc các thầy cô gần Tết quá bận rộn nên không đến đủ. Buổi họp mặt hôm đó hiện diện các vị giáo sư: cô Gia Lai,cô Thu Oanh, thày Tẩm, thày Thơ. Đó là điều rất hân hạnh đối với chúng ta.
Cô Phan Thanh Gia Lai
Cô vui nhiều khi thấy các em vẫn còn nhớ đến nhau, vẫn thương nhau.Các em cũng không quên các thầy, các cô. Mong rằng cảm tình đó vẫn còn mãi và ngày càng thắm thiết hơn. Riêng cô xin nhớ mãi buổi họp mặt hôm nay và mong còn được gặp các em mãi mãi.
Gửi các em tình thương mến của cô
Cô Thu Oanh
Biết ghi gì vào đây trong lúc tôi muốn ghi thật nhiều.Trang giấy thì hẹp hòi, giới hạn, mà cảm tình tốt đẹp của tôi đối với các em Nhị B ngày nào vẫn nguyên vẹn và thật nhiều. Nhìn thấy các em vui tươi trong buổi tất niên, tôi thầm cầu mong các em sẽ vui tươi mãi mãi trong những ngày xuân tới và tất cả những mùa xuân trong đời các em
Thầy Đỗ Danh Tẩm
Thân mến chúc các cô Sinh Viên cựu Nhất B TV(69-70) một tân xuân thành công và hạnh phúc, một cuộc đời thật ít chông gai và thật nhiều may mắn. Tôi nhớ mãi món chả giò ngon quá là ngon.
Thầy Lê Văn Thơ
Thầy rất vui mừng khi thấy các em vẫn còn vui hợp sau mái trường trung học.Thầy hy vọng các em giữ mãi sự đoàn kết và nụ cười hồn nhiên hôm nay
Sau buổi họp mặt ít hôm nhóm tổ chức có nhận được thơ của cô Xuân Sanh , xin trích nguyên văn:
Cô Xuân Sanh
Thân gửi các em,
Tôi tiếc là hôm ấy không đến được với các em như đã hứa. Chắc là đã làm các em đợi và buồn đôi chút. Xin lỗi các em nhé.Thật tình cứ nghĩ tôi về kịp để 5 giờ hay 5 giờ rưỡi đến chơi cùng các em nửa tiếng cho nên không có thơ xin lỗi trước. Hôm ấy tôi phải đi dự một đám cưới từ 3 giờ thế mà kéo dài đến 6 giờ và nhập tiệc 6 giờ rưỡi. Cho nên cứ thấp thỏm hoài và biết là các em đang đợi. Thôi xin lỗi lại nhé. Chắc các em hiểu rồi sẽ không giận tôi nữa phài không .Để tỏ khỏi giận, Tết này đi đâu ngang Tân –Định ghé tạt vào tôi, tôi sẽ lì xì tạ lỗi. Tôi mong được đón các em thật đông đủ như năm nào hồi Nhị B. Hôm vừa rồi có Ngọc Yến, Thu Nga không? Nếu rỗi nhớ rủ các bạn đến chơi. Diệu Tường đã đi Đức chưa ? Thăm các em và chúc các em qua năm mới vẫn vui tươi, vẫn đẹp, vẫn nhộn như năm nào. Tôi còn nhớ Ngà là nhộn nhất. Mong các em hoàn toàn như ý trước ngưỡng cừa đại học.
Cô Xuân Sanh của các em
Đọc xong lá thơ trên chắc hẳn các bạn đều thấy tấm lòng ưu ái của cô Xuân Sanh với chúng ta, cũng xin nói thêm để các bạn rõ trong thơ cô còn kèm theo thiệp mời dự đám cưới hôm ấy để chứng minh.
Tuy thời gian qua đã xa nhưng để chứng tỏ sự hoài cảm Tết này chúng ta đến chúc Tết cô và các bạn đừng quên nói cô lì xì đấy nhé.
Những lần họp mặt sau này, tuy không có thầy cô nhưng chúng ta không quên nhắc đến, hy vọng trong tương lai gần đây, buổi họp mặt của chúng ta sẽ lại được các thầy cô đến chung vui.
Nhóm chủ trương (Ngà)
DSTV 63-70 đã nhờ Mỹ Trang đánh máy lại để gửi đến các bạn.
Dec 23, 2010
TRƯỚC SAU NÀO THẤY
TRƯỚC SAU NÀO THẤY.
Tôi mang tâm trạng của Lưu Nguyễn trở về nhà xưa. Nửa năm tiên cảnh hay nửa đời lưu vong để về chốn cũ. Tôi đến một nơi gọi là thị trấn Lâm Tuyền. .. Bước chân thật ngại ngùng. Những con đường này hơn bốn mươi năm qua, vẫn chỉ là những con đường nhỏ hẹp như cũ. Có những nắp ống cống bể, có những dấu đá mòn vẫn mòn thêm, và tôi đi ngơ ngác... Chỉ một mình tôi đi trên những phố quen xưa. Đến một địa chỉ quen. Mở cửa cho tôi vào...Ơi căn nhà cũ. Lại vẫn chia năm sẻ bảy và xây cất ngổn ngang. Người ta thu nhỏ nhau vào những hộp diêm , để chỉ mở một tí cửa sổ, tạm thời cho linh hồn ngột ngạt bay qua lỗ mũi sống thở. Có những đôi mắt già nua sụp xuống . Cõi lòng hoang mang... Người mở cửa cho tôi dĩ nhiên là một ông già, nhưng trông nhỏ tuổi hơn tôi, và tôi lịch sự gọi ông là bác.- Thưa bác, tôi là bạn cũ, hàng xóm của cô Tường, muốn hỏi thăm nay cô ở đâu ? Thưa trước tôi ở cạnh nhà và đi học với cô từ thuở bé...- Dạ chị tôi không ở đây nữa, đẫ đi Mỹ rồi.- Tôi có thể xin ông địa chỉ và số điện thoại của cô Tường không ?- Dạ được , nhưng chút trưa bà trở lại đi, giờ tôi không rảnh...- OK cám ơn ông.Lòng buồn vời vợi, tấm chân tình của mình cũng bị nghi kị. Mà nghi kị cũng là phải . Ai biết mình là ai ? Sau khi những kinh nghiệm đời đã quá già hơn một nửa, và tất cả những con chim già đều vẫn còn nơm nớp sợ những cành cây cong !Nhà em Tường ngày xưa rộng rãi, sân vườn thoả thuê . Đằng trước là vườn hoa, với nhiều bông hồng bông cúc. Vườn sau trồng những loại cây trái ôn đới , mận, đào, hồng ,lê, quýt ,táo. .. Mà nay còn đâu hỡi vườn? Đời đã chín , trái chín nhũn hay héo cũng đã rụng xuống những thân phận nhỏ nhoi.Buổi trưa, tôi quay trở lại, xin địa chỉ và số phone của em Tường. Người tiếp tôi là cậu út, em trai cuả Tường . Cậu có đôi mắt nghệ sĩ và mơ mộng u hoài từ trên đôi mắt đến mái tóc hoa râm. Cậu cười buồn nhìn tôi như nhận ra những kỉ niệm cũ chất chứa trong tôi qua đôi mắt xa vời u uẩn.- Tôi với cô Tường học chung với nhau từ lớp mẫu giáo. Chị người làm nhà cậu dẫn hai đứa đến lớp và đón về. Mẹ cậu trắng muốt, xinh đẹp, đúng là mệnh phụ xứ Huế. Mẹ giỏi bánh trái cỗ bàn.Cậu mơ màng rót mời tôi chén trà xanh, và nhất định bắt tôi dùng miếng mứt gừng của người em xứ Huế ( vợ cậu ) đã trổ tài nữ công gia chánh ! Rồi cậu hí hửng turne on computer để khoe tôi hình chị Tường của cậu nay là bà ngoại đẹp lão,với hai cháu ngoại như hai con búp bê.Tôi chỉ hơi tiếc vì căn nhà thênh thang ngày xưa, chốn tôi hay qua chơi đùa ... nay chỉ còn là trong " Phố Cổ " đựng những cái tổ chim nhỏ hẹp. Không khí ngột ngạt vì những ưu tư trên ngọn đỉnh sầu. Lưu Nguyễn ơi, tiếc làm gì chuyện " Một Bước Trần Ai "Đi quanh tìm hoài lại dẫn đến lối xưa. Này dốc , con dốc ngày xưa hì hục leo bộ đến trường.Gió vẫn lồng lộng trên ngọn những cây tùng...Đúng rồi, thông xanh, gió ngàn cùng mây trắng. Cổng cũ khép hờ... Hết rồi dấu sỏi hay dấu tình hờn ? Trong tôi ngân nga tiếng nhạc lòng : Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người...Căn biệt thự cũ vẫn thi gan cùng tuế nguyệt , muôn đời vẫn để không và vẫn chỉ có người gác già trông nom. Không còn thiếu chủ mở cửa, nhưng cửa cũng vẫn mở rộng đón chào. Cũng vẫn đi lại những phòng ốc cũ , hành lang xưa. Dưới kia là dàn hoa thắm - Mimosa- cười nụ âm thầm. Trước Sau Nào Thấy Bóng Người...Căn phòng khách rộng mở, hai bức phù điêu vẽ khung cảnh Lâm Viên : Voi Ngựa, cùng vũ nữ múa Khèn . Đây Lâm Viên, ngọn đồi cũ, tiếng lòng xa xưa. Dấu xưa xe ngựa... Biết vậy để mà trùng khơi nỗi nhớ. Tôi ơi, cánh chim bay mỏi, vượt nghìn trùng biển khơi với đất trời lồng lộng, đến đây để thì thầm với tấm lòng hoài cổ : Chuyện xưa và ngày xưa... Đừng khơi dậy quá khứ, Thôi hãy ngả mũ chào một lần cuối vĩnh biệt. Mặc dù đầy ắp như biển, rộn ràng như sóng, dạt dào như nước, như mây, nhưng rồi cũng chỉ là mộng thôi !Chiều Tỉnh LỵXe chở tôi đi vùn vụt, như lao vào quá khứ. Và trên con đường đèo Pren , muôn thuở vẫn là quá khứ xanh ! Tạo hóa có gây cảnh hí trường, thì nơi đây, tạ ơn đời màu xanh vẫn thắm. Núi đồi vi vu. Tôi xuống dốc Pren ... Trời đất bạt ngàn xanh và đôi mắt sẽ biếc đi cùng những ngọn đồi. Rồi đến thác Đatăngla... Réo gào ầm ĩ. chào đón sự trở về của muôn ngả chia ly. Tôi cố sục sạo, hy vọng muôn trùng mong kiếm lại bạn cũ. Rồi tôi cũng đến được một địa chỉ hoa. Lòng tôi dạt dào như biển cả. Ơn tri ngộ đãi tôi thắm thiết. Tôi gặp lại bạn hiền sau bốn mươi năm xa cách. Không ngớt sót thương Hằng với cảnh đời ngang trái. Người thân yêu nhất, đã vĩnh viễn ra đi. Một mình ở lại vơi trăm nỗi đắng cay. ? Ai đặt cho bạn tên Lệ để mà nó vận vào người.- Thôi mày đừng khóc hoài, hư hết mắt làm sao nhìn nhận ra tao ?Nước mắt chúng sinh nhiều hơn biển cả. Tuổi đã xế chiều, và mất mát gần hết.- Nhưng cuối cùng mày lại gặp được tao !- Không biết tấm thịnh tình của tao có làm mày khuây khoả ? Nhưng xin vững lòng tin vì nơi nào Thượng Đế không đến được, thì Người gửi tới một người Bạn.Và hãy nhớ cuộc đời cũng là một giấc Nam Kha. Bừng tỉnh dậy nồi kê chưa chín
!
đến . Hy vọng tôi sẽ về thị trấn Mỹ Thanh để an dưỡng tuổi già với hoa cỏ vườn rau luống bắp. Sống đời ngô khoai mộc mạc với bạn hiền mến thương.
Đời người họa phúc khôn lường, hãy cứ ăn ở hết lòng thì vận hạn cũng sẽ qua. Phúc lành lại
Giáng Sinh cận kề (KĐ)
Elvis Phương trình bày