*Tập 1: ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN*
Tôi đến phi trường San Fransisco lúc 8 giờ tối. Nhìn trời mà cứ tưởng 4 giờ
chiều, nắng vẫn còn rực rỡ như ở Sài gòn. Làm thủ tục nhập cảnh theo
visitors, phải mất hơn 1 tiếng rưỡi tôi mới thoát ra cửa gặp được thân
nhân. Hình như mùa hè du khách đổ xô đến Mỹ đông quá. Ngồi trên xe chạy về
nhà thân nhân ở San Jose, tôi thấy đường xá rộng thênh thang. Chiếc xe chạy
trên đường Free Way tốc độ trên cả trăm cây số, chắc ai đau tim sẽ thấy dễ
sợ lắm. Cái đập vào mắt tôi đầu tiên là hạ tầng cơ sở, cảnh quan hai bên
đường được chăm chút cẩn thận. Dường như chỗ nào cũng có bàn tay con người
chăm sóc kỹ lưỡng. Nhà nước trồng cây, nhà nhà trồng cây…Xã hội ai cũng yêu
cây cỏ môi trường. Sau cả tuần đi lòng vòng nhiều chỗ trên nước Mỹ, tôi có
một nhận xét sự khác biệt giữa 2 xã hội Việt Nam và Mỹ:
* *Giao thông*: trật tự, kỷ luật, dường như mọi người rất sợ bị cảnh sát rờ
gáy, còn tôi thì mắc cái bịnh là hay quên seat belt. Tôi phải tự nhắc nhở:
“nước Mỹ tự do, nhưng mà lên ngồi xe thì phải tự trói mình” (seat belt).
Tôi học được nhiều ký hiệu giao thông mà bên VN không có: như dấu hình thoi
trên lane đường, chữ XING, chữ FIRE LANE màu đỏ ở lề đường (dành cho cứu
hỏa, cấm không được đậu xe cặp sát lề có dòng chữ này), chữ EXIT. Tốc độ
trên đường FREE WAY, EXPRESS, DRIVE, ROAD, LANE…. khác nhau.
Đi bộ muốn băng qua đường thì lại ngã tư bấm đèn để xin qua đường. Trời ạ!
ở trung tâm Sàigòn thì phải ráng mà dùng “lăng ba vi bộ” để nhảy cho kịp
đặng tránh xe, không thì coi chừng. Người Mỹ đã tiến hóa trước Việt Nam rất
nhiều năm nên họ phát triển hạ tầng cơ sở rất hay. Cái mà tôi ao ước là xã
hội VN giống như xã hội Mỹ đó là khi lưu thông trên đường ta không còn phân
biệt thành phố hay nông thôn vì tất cả được phát triển đồng bộ. Nhà cửa ở
nông thôn cũng đẹp, đầy đủ tiện nghi như một nhà ở thành phố.
Bên VN từ lâu tôi cũng thấy đèn giao thông ít có nơi để đèn dành riêng cho
quẹo trái (chắc là mấy anh giao thông làm biếng cài đặt thêm hệ thống tự
động), đó là lý do kẹt xe ở trung tâm Sàigòn rất nặng nề vì khi có một anh
xe buýt to đùng quẹo trái y như là 5 phút sau chỗ đó hình thành một cuộn
chỉ rối. Bên Mỹ có đèn giao thông quẹo trái rất hay nhằm giải quyết bớt nạn
kẹt xe.
Tôi gần như không thấy được người ăn xin, bán hàng rong dọc hai bên đường
phố Mỹ. Vì lãnh thổ nước Mỹ rộng lớn nên khoản cách từ nơi này đến nơi khác
rất xa, không lái xe hơi được thì coi như què giò. Đón taxi thì tốn tiền
lắm, còn xe bus thì không phải lúc nào cũng ở gần đâu đó. Điều đó giải
thích vì sao có những người già họ đã quay về VN sống vì họ đã không thể
học lái xe được.
* *Nhà cửa*: phải nói là cảnh quan nhà cửa rất đẹp. Cảnh quan ở Mỹ đẹp là
do không có người ăn uống, ăn xin tụ tập trên lề đường.
Còn cảnh quan của Sàigòn nhìn bát nháo là do buôn bán ăn uống ở lề đường
quá nhiều. Nhà cửa được tô vẽ mỗi nhà một màu nên nhìn bức tranh Sài gòn
không còn như thời tôi còn nhỏ học ở Trưng Vương. Thời đó chính phủ cũng
đâu có cho tự do mở cửa hàng buôn bán tràn lan như bây giờ. Tôi nhớ là mình
muốn uốn tóc, cắt tóc thì phải ra chợ Đa Kao. Muốn ăn uống gần như chạy ra
chợ, chứ không như bây giờ, chung quanh tất cả nhà cửa đều tận dụng mặt
tiền để kinh doanh. Nhà nhà buôn bán, nhà nhà kinh doanh. Sài gòn ngày xưa
được mệnh danh là “Hòn Ngọc Viễn Đông” nhưng bây giờ thì bức tranh đó đã bị
hoen màu.
Cái mà tôi không thích là hệ thống cửa nẻo ở Mỹ. Toàn là cửa kiếng không có
chấn song sắt. Bọn trộm cướp chỉ cần đập một nhát cửa kính là lọt vô trong
nhà như chơi. Tôi có nghe kể lại có nhiều vụ đột nhập như vậy – trộm dọn
sạch nhà mà đến nay cảnh sát vẫn chưa tìm ra thủ phạm.
Ở Mỹ cần phải kể đến sự im lặng đến tĩnh mịch. Nhà nào cũng đóng cửa kín
mít không giao tiếp với ai. Xứ Mỹ tự do nhưng vô trong nhà là như ở tù. Có
phải vì cái tĩnh mịch đó mà để cân bằng lại người Mỹ thích nhạc rock và
giỏi về nhạc rock nữa, còn người Việt quanh năm ồn ào ở ngoài đường nên
ngược lại người Việt ít mặn mà với nhạc rock, mà đa số người Việt chỉ thích
nhạc vàng hoặc ở quê họ sẽ thích vọng cổ.
Ở Mỹ không có chuyện ra ngồi ngoài đường nhìn xe cộ qua lại. Ở VN, rảnh
rảnh là xách ghế ra ngồi ngoài đường “tám” chuyện. Chuyện đầu trên xóm
dưới: bà này ly dị chồng, ông kia đánh vợ…. được mấy tay rảnh rỗi bàn ra
tán vào. Tôi bỗng nhớ câu chuyện sau năm 75, lúc đó nhà nước chỉ cho đi
chính thức sang Pháp. Bà già trên 70 tuổi nhai trầu bỏm bẻm không còn thân
nhân ở VN nên đi đoàn tụ với con cái ở Pháp. Lúc Hải Quan VN khám hành lý
của bà toàn là cau khô, thuốc xỉa, lá trầu. Bà qua Pháp thì mấy đứa con đi
làm không ai ở nhà nói chuyện với bà. Buồn tình quá bà mò xuống chung cư
ngồi ở lề đường vừa nhai trầu vừa nhìn xe cộ qua lại. Cái tật của bà là
phun nhổ trầu đại xuống lề đường. Có một anh Tây trẻ lái xe ngang qua thấy
bà như vậy tưởng là bà bị ói ra máu. Anh Tây dừng xe hốt hoảng bồng bà chở
vô nhà thương. Bà giẫy giụa cũng không được. Anh Tây nói với bác sĩ ở bịnh
viện là bà bị ói ra máu. Bác sĩ, y tá đè bà ra chích cho bà mũi thuốc gì
đó. Bà giẫy giụa quá trời nhưng vì bất đồng ngôn ngữ không ai hiểu ai. Thật
là cười chảy nước mắt. Sau đó khi con cháu về nhà họ tá hỏa tìm bà khắp
nơi. Cuối cùng họ cũng tìm được bà ở bịnh viện và đem về. Con cháu của bà
giải thích để bác sĩ ở Pháp hiểu ăn trầu là thói quen của những người VN
xưa. Sau vụ đó bà nằng nặc đòi về VN và ở luôn trong một ngôi chùa tại quê
nhà
/.
NGÔ OANH
Texas 27/6/2014