Jul 17, 2015

VỞ CHÈO CỔ THỊ MÀU - BÍCH QUY , LÊ KHẮC NGỌC DIỆP VÀ TUL CÙNG CÁC "DIỄN VIÊN QUẦN CHÚNG ".

 THƠ CHO THỊ MẦU
 BÍCH QUY
TUL
TRONG VAI THỊ MÀU

Lê Khắc Ngọc Diệp và  TUL

Thị Mầu lên chùa nào thế?
Có gặp sư ông bảnh trai?
Thị làm sư ông nghiêng ngả
Bởi Thị xinh quá là xinh 

Cũng bởi Thị xinh quá xinh
Sư ông đã xa cõi tình
Thị làm cho sư thương nhớ
Đừng lên chùa nữa Thị ơi

Nam mô a di đà Phật
Đừng lên chùa nữa thị ơi....
Thị cũng về tu đi nhé
Kiếp sau lại gặp nhau thôi ...


CHUYỆN KỂ RẰNG
TUL
   
  





Một cô yếm thắm bỏ bùa cho Sư
Sư về Sư ốm tương tư
ốm lăn ốm lóc cho Sư trọc đầu 
Ai làm cho dạ Sư  sầu 
cho ruột Sư héo cho bàu đứt dây
ai làm cho dạ Sư say ?
    

TUL TRONG VAI THỊ MÀU 



Sáng sớm còn mờ hơi sương
Thị lẻn Thầy Me Thị 
 dậy
Thị  vấn đầu soi gương
TA ĐA ĐA 



 Đỏng đảnh Thị đi xuống thang 
  áo quần diêm dúa khắp làng  dạo chơi 
Mặt trơ  trẽn sắc rạng ngời 
làng trên xóm dưới cười cười lẳng lơ


Khăn mỏ quạ , tóc đuôi gà
ghé thăm bạn nhỏ ta bà  sớm trưa
Thị quen cái thói đong đưa 
làng trên xóm dưới chẳng chừa một ai


Cui cùng Thị bị đánh ghen
Làm  Thị điêu đứng một phen đáng đời 
A HA HA !!!!

XIN HẠ MÀN VỞ CHÈO CỔ THỊ MÀU 
VỖ TAY ! VỖ TAY !!!!

CA JUNE 2015

Jul 16, 2015

ĐỊNH MỆNH - CHUNG DÀO

ĐỊNH MỆNH





Trong chiến tranh và sau ngày mất nước tôi đã chứng kiến bao cuộc thăng trầm bể dâu của những người phụ nữ Việt Nam trong đó có bản thân mình. Chúng tôi đã tự hào một mình chèo chống vượt qua tất cả để tồn tại, xin kể lại đây cuộc đời thật của một người bạn và chúc mừng bạn sau bao biến cố đã có một kết thúc có hậu, một cuộc sống sung túc bên cạnh các con yêu dấu tại một đất nước thanh bình.

CHUNG ĐÀO







Ngồi một mình trong căn nhà rộng lớn xinh đẹp vùng Fullerton giành cho những gia đình trên trung lưu, đầy hoa lá sắc mầu trong mảnh vườn trước và sau sân nhà, ít khi Kim có một không gian lắng đọng như hôm nay vì đứa con trai lớn và cháu nội đang đi nghỉ hè ở New York, Kim hồi tưởng lại những biến cố đã xảy ra trong cuộc đời mình.

Cùng với sự thất thủ của đất nước năm 1975, như bao nhiêu người Việt khác, cuộc đời Kim cũng trải qua nhiều sôi nổi thăng trầm.  Hai cuộc hôn nhân gãy đỗ cũng không hằn lại dấu vếmạnh mẽ trong Kim bằng một mối tình thật đẹp và thơ mộng trong những ngày khốn cùng của đất nước.

Ngày ấy vừa mới lớn lên, chưa biết yêu đương giận hờn là gì, Kim đã được một người con trai đến dạm cưới hỏi.  Như suy nghĩ tương đối cổ hủ của các bà mẹ, mẹ Kim cũng mang nặng ý nghĩ có con gái trong nhà như bom nổ chậm nên khi có người đàng hoàng tử tế đến dạm hỏbà gật đầu mà không do dự gì nhiều.  Đó là người chồng đầu tiên của Kim, một người hết mực yêu thương chăm sóc vợ và các con.  Lãng là một sĩ quan trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa nhưng bên cạnh vai trò sĩ quan đó anh còn bôn ba ngược xuôi mong kiếm thêm tiền về chăm sóc gia đình nhỏ của mình, do đó chỉ ra riêng chưa được một năm, Lãng đã có tiền mua căn nhà nhỏ cho vợ con.  Trong khi chồng lăn lộn ngoài đời, Kim còn quá ngây thơ để hiểu rằng cuộc sống không dễ dàng như cô tưởng, với 4 đứa con ra đời từng năm một, người vợ trẻ luôn giận dỗi mỗi khi chồng về muộn.  Lần thứ nhất lần hai rồi lầba, cô đã luôn dằn vặt thậm chí giận dữ ném cả quần áo của chồng ra giữa nhà.  Ln này thì Lãng vẫn bình tĩnh, nhưng thay vì im lặng như những lần trước, anh ân cần ôm lấy bờ vai bé nhỏ của vợ mình và nói “Kim ơi, những lúc anh về trễ là vì đều có việc bận, anh không đi chơi lung tung.  Những lúc như thế anh chỉ mong em đến gần hỏi thămhôm nay anh có việc gì mà về trễ thế nhưng em chẳng bao giờ làm được, nhưng thôi anh xin lỗi em vì đã làm em buồn”.  Lãng là như thế lúc nào cũng ân cần với vợ con và chẳng bao giờ to tiếng với Kim.  Tiếc thay cái gia đình hạnh phúc nhỏ bé ấy chẳng tồn tại lâu vì trong một trận đánh khốc liệt của Việt Cộng vào tháng 3 năm 1975 tại Ban Mê Thuột, chỉ còn một tháng nữa là chiến tranh hoàn toàn chấm dứt, đau đớn thay Lãng  lại ra đi bỏ lại người vợ trẻ mới có 25 tuổi cùng 4 đứa con mà đứa út chưa đầy 3 tháng tuổi.  Kim như hoàn toàn sụp đổ trước tin chồng mình tử trận, trước giờ cô chỉ biết trông cậy vào chồng, nay một nách 4 đứa con cô biết xoay sở sao đây?

Nhưng rồi Kim cũng phải sống và phải tìm cách tồn tại cùng bốn đứa con nhỏ, tiền tử tuất của chồng chẳng thấm thía gì trong việc nuôi dưỡng các con, nếu không có sự trợ giúp của gia đình.  Tình mẹ bao la, sót thương con gái bất hạnh, các cháu sớm mồ côi nên luôn giang rộng đôi cánh để ấp ủ, bảo bọc lũ cháu côi cút của mình, nếu không chắc gì Kim đã vượt qua được giai đoạn khó khăn này.

Chỉ một tháng sau ngày Lãng mất, chiến sự ngày càng ác liệt và Saigon là thành phố cuối cùng thất thủ vào tay cộng sản, Kim bàng hoàng tiếc nuối phải chi ngày này đến sớm hơn thì chồng cô đã không phải bỏ xác ngoài mặt trận và 4 đứa con cô đã không phải mất cha.

Sau 1975 nhà nhà, người người bắt đầu ý thức rằng cuộc sống sung túc ngày xưa sẽ không còn nữa, thay vào đó sẽ là những tháng ngày khó khăn khốn cùng.  Đất nước như trở lại thời kỳ thô sơ, mọi người chỉ mong có mảnh vải che thân, cơm ăn cho người lớn và sữa cho trẻ con, chẳng mong điều gì xa hoa hơn.  Còn bao nhiêu tiền trong nhà gom góp mua vài bao gạo lớn, vài cây vải satin đen để may quần, vài cây phin nõn trắng để may áo và ít thùng sữa cho trẻ con trong nhà.  Căn gác nhỏ nhà mẹ Kim trở thành một cái kho chứa hàng khiến cả nhà luôn thấp thỏm nếu một ngày đẹp trời nào đó phường khóm vào khám xét thì không biết sẽ ra sao.

Thương cho cảnh mẹ góa con côi, trong những ngày đó, các bạn của Lãngcũng ghé tới lui thăm viếng giúp đỡ vợ con của người bạn cũ của mình.  Trong số đó có Tuyên, một người con trai con nhà giầu, vì có tiền chạy nên không phải gia nhập quân đội và do đó không cùng chung số phận phải vào trại cải tạo như những người bạn khác cùng trang lứa.  Tuyên cứ cần mẫn như một con ong đến thăm Kim và các con, mua quà cho lũ trẻ và còn ân cần ru đứa bé nhất ngủ trước khi về.  Kim cảm động vì những chăm sóc tận tình của Tuyên nhưng không bao giờ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày anh sẽ trở thành một phần đời của mình.

Đó là đêm Noel năm 1975 Tuyên rủ Kim đi lễ nhà thờ vì Kim là người theo đạo công giáo.  Đúng hôm đó vì mới sau 75 vài tháng, chưa có tổ chức rõ ràng nên các nhà thờ đều không làm lễ nửa đêm, Tuyên rủ Kim ra Bến Bạch Đằng hóng mát.  Cả hai ngồi đó hưởng chút không khí tấp nập của bến tầu, kể từ ngày mất nước, người dân thành phố tiêu tiền dè dặt vì gia đình nào hầu như cũng có thân nhân trong quân đội hay chính quyền cũ, bị bắt đi cải tạo nên đa số tìm đến những nơi tụ tập đông người không phải trả tiền, nghe ngóng tình hình thời sự, hoang mang không biết VC sẽ đối xử ra sao với thân nhân mình.

Kim thấy lòng mình ấm áp trước những cơn gió lạnh từ ngoài khơi thổi vào, thầm nghĩ mình may mắn vì gặp được người tử tế như Tuyên, đã giúp đỡ mẹ con cô hết mình mà không đòi hỏi gì.  Chợt Kim nghe Tuyên ghé sát tai mình thầm thì: 
“Em lạnh không?”
“Không anh, em thích khí trời trong lành như vậy, SG hiếm có được nơi nào như vậy”
Qua ánh đèn hắt hiu từ những chiếc tàu hàng đang đậu gần đó, Kim tìm thấy nét cương nghị trên mặt người đàn ông đã tận tụy với mẹ con cô một cách không vụ lợi.  Chợt Tuyên vòng tay qua ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Kim, gió thổi bay những sợi tóc Kim lòa xòa vào khuôn mặt Tuyên khi anh áp sát vào mặt Kim, Tuyên vội vàng tận hưởng mùi tóc vừa được gội sạch đượm mùi chùm kết thơm nồng.  Thời buổi khó khăn, bồ kết nấu sôi là loại thuốc gội đầu thông dụng của phụ nữ lúc bấy giờ vì thứ nhất phải tiết kiệm tiền, thứ hai cũng chẳng còn hàng nhập cảng để ng.
“Kim ơi, anh muốn nói rằng anh rất thương Kim và lũ trẻ con, anh mong sẽ được cùng Kim đi suốt cuộc đời để lo cho Kim và lũ trẻ cho đến khi chúng trưởng thành”
Kim lặng người đi vì lời tỏ tình của Tuyên, lần đầu tiên trong đời Kim biết rung động là gì, dù đã có chồng và người chồng đó Kim vẫn luôn ngưỡng mộ và tôn thờ nhưng chỉ đến tuổi này Kim mới cảm nhận được đây mới là tình yêu đích thực, là rung động giữa hai người khác phái.  Tuy cảm nhận được tình cảm đặc biệt Tuyên giành cho mình nhưng một nách bốn đứa con, Kim chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài với Tuyên, gia đình Tuyên chắc chắn sẽ không chấp nhận cho con mình chọn một người phụ nữ vớgánh nặng con cái như vậy.
“Tuyên ơi, anh còn gia đình, bố mẹ chắc chắn sẽ không chấp nhận cho anh lấy em đâu…”
“Không chúng ta sẽ tìm cách vượt biên ra khỏi đất nước này và cùng nhau xây dựng cuộc sống mới, sẽ không còn ai thắc mắc về chuyện của chúng ta”

Gia đình Tuyên, như những gì Kim nghĩ, đã cực lực phản đối mối quan hệ của con trai họ với Kim.  Bố mẹ Tuyên đã sang nhà Kim nói chuyện, họ không nghĩ rằng một đứa con trai mới lớn, chưa lập gia đình lần nào, lại có thể gánh vác một gia đình với 4 đứa con riêng không phải con họ.  Phần gia đình Kim cũng tự ái về chuyện phản đối này nên bà chị cả đã mời Tuyên đến để dằn mặt cấm không cho liên lạc với Kim nữa.  Bà mẹ Kim thương con vừa tìm được hạnh phúc mới đã trắc trở, bà chỉ biết yên lặng thở dài cho số phận nghiệt ngã mà ông trời đặt để cho con gái và chỉ biết đau khổ một mình mỗi khi nhìn lũ cháu khờ dại lớn dần theo ngày tháng trong sự đùm bọc của Tuyên vì thật lòng bà cũng mong muốn con mình nên vợ nên chồng với người bà yêu mến.

Sự căng thẳng luôn xảy ra trong gia đình Tuyên những ngày này, Tuyên một mặt không muốn bố mẹ buồn, mặt khác anh cũng không thể bỏ Kim cùng 4 đứa nhỏ đang rất cần sự giúp đỡ của anh cả về tinh thần lẫn vật chất.  Cho đến một ngày, dưới áp lực của bố mẹ anh đành phải nói ra những điều mà anh biết chắc sẽ làm bố mẹ mình buồn:
“Thưa bố mẹ, con yêu Kim và con nghĩ Kim và 4 đứa bé đều cần con.  Con biết bố mẹ lo con phải gánh vác một gia đình nặng nề với 4 đứa con nhỏ, nhưng con xin bố mẹ đừng ghét bỏ Kim vì Kim chẳng có tội tình gì.  Tự con quyết định gắn bó với Kim trước là vì con thương cảm hoàn cảnh của Kim nhưng sau con thấy Kim là người tốt và con quyết gắn bó với Kim suốt đời.  Có một đời chồng và chồng chết để lại 4 đứa con nhỏ không phải là cái tội, con xin bố mẹ nếu nghĩ xa hãy để cho con được giúp đỡ một người đàn bà con yêu gặp phải bất hạnh trong cuộc sống.” 
Kể từ hôm đó, gia đình Tuyên không chấp nhận cũng không phản đối gay gắt nữa khi biết quyết tâm của Tuyên.

Gia đình Tuyên buôn bán đồng hồ trước 75 nên sau này để tìm cách sinh nhai, Tuyên và Kim đã mang những đồng hồ cũ trong kho hoặc mua lại của mọi người, tân trang lại và bán cho những người từ miền Bắc vào, những người mà sau mấy mươi năm sống dưới chế độ cộng sản luôn thèm muốn tất cả những gì thuộc thế giới văn minh mà người miền Nam phải từ từ bán đi để lấy tiền đong gạo. Từ những chén đĩa kiểu, chiếc quạt máy cũ, đồng hồ đeo tay, đồng hồ quả lắc đến chiếc xe đạp đầm.

Nhờ trời, nghề bán đồng hồ cũ cũng mang lại cho Tuyên, Kim và các con một cuộc sống tương đối đầy đủ trong thời gian khó khăn đó.  Rồi phong trào vượt biển tìm tự do bắt đầu, Kim thừa thông minh để hiểu rằng những đứa con của mình với lý lịch bố là sĩ quan “ngụy” sẽ không dễ gì tồn tại trong chế độ cộng sản, dù họ luôn miệng tuyên bố là “hòa giải, hòa hợp dân tộc” nhưng sự thật không phải như vậy.  Bất cứ ai thuộc chế độ cũ đi xin việc, họ đều soi mói không chỉ từ đời cha mà cả đời ông để xem có dính líu gì đến “ngụy quân, ngụy quyền” không? Thật hài hước nếu ai tin đó là sự thật.  Bạn Kim học luật, sau 75 được chuyển sang học kinh tế, vì là vợ sĩ quan chế độ cũ nên lúc ra trường được chính quyền đầy đi làm tận mũi Cà Mau cùng một đám con cái các ông cựu sĩ quan quân đội khác. 

Những cuộc vượt biển kinh hoàng, người đến nơi thì ít mà bị bắt lại hay bỏ xác ngoài biển thì nhiều cũng không ngăn được làn sóng vượt biên khắp các vùng đất nước, ở đâu có biển ở đó có vượt biên.  Phong trào vượt biên sôi sục khắp nơi, các gia đình có thân nhân lên được đảvội cúng tạvà vui mừng khoe hình con em họ, trong khi những gia đình có thân nhân bị bắdắt díu nhau đi thăm nuôi, tệ hơn là những gia đình có thân nhân bỏ mạng ngoài biển, đau buồn vì tiền mất mà thân nhân của họ vĩnh viễn không bao giờ đến được bến bờ tự do.

Rồi việc gì đến cũng đến, m 1978 Tuyên với số vốn liếng gom góp được quyết định mang Kim cùng đứa con nhỏ nhất vượt biên tìm tự do.  Mấy đứlớn hơn sẽ ở lại cùng bà ngoại để đi những chuyến sau.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch, Tuyên và Kim cùng chuẩn bị cho ngày vượt biên, nâng niu những đứa con mà Kim quyết để lại cho bà ngoại, Kim đau đớn nuốt nước mắt vào trong vì không biết chuyến đi này sẽ đưa mình về đâu, có đến được nơi an toàn để cứu vớt đám trẻ còn lại hay sẽ bỏ mạng ngoài biển mà không gặp lại các con nữa.

Ngày mai theo kế hoạch sẽ là ngày lên đường thì thằng bé út lên cơn sốt 41 độ, người nói Kim bỏ đứa bé lại mà đi đi, tìm đường cứu các con và cả nhà vì cơ hội chỉ đến một lần.  Người nói Kim phải ở lại chăm sóc đứa bé nhỡ nó có mệnh hệ gì vì đã mất cha chỉ còn mẹ.  Đầu óc Kim như tơ vò, biết quyết định sao đây, vượt biên là một kế hoạch lâu dài, chủ tàu phải mua chuộc cán bộ cộng sản, lo bến bãi, không thể chỉ vì một người mà dời ngày được.

Thấy Kim không quyết định được Tuyên đã khuyên:
Thôi em ở lại chăm sóc con rồi đi chuyến sau vậy, để anh đi trước nếu thành công sẽ lo cho em và các con sau”
Mẹ Kim cũng không muốn Kim bỏ đi khi con đang sốt xuất huyết nặng nên cũng nói: 
“Thôi Tuyên đi một mình đi con, nếu con và Kim còn duyên thì ở đâu rồi cũng sẽ gặp lại nhau thôi”
Cuối cùng thì tình mẫu tử đã thắng tất cả, Kim quyết định ở lại với con mình, sau khi cháu đã hạ sốt bớt Kim nhờ mẹ trông hộ và lấy xe chở Tuyên ra bến xe để đi Vũng Tầu nơi tập trung mọi người để đi vào rạng sáng hôm sau.
Bỏ vội chiếc áo khoác vào ba lô cho Tuyên, Kim dặn:
Anh đến đảo tìm cách liên lac ngay cho em biết em mong lắm”
Em yên chí, anh sẽ tới nơi và sẽ hội ngộ em và các con trên đảo” 
Tuyên bịn rịn choàng tay ôm Kim lần cuối trước khi lên xe đò, hành lý của anh gọn nhẹ chỉ là một ba lô nhỏ với chiếc áo khoác và vài gói đồ ăn khô cùng chai nước.  Cả hai đều không biết rằng đó là lần cuối cùng còn nhìn thấy nhau, còn được nói với nhau những lời yêu thương vì chuyến tàu định mệnh đó đã chẳng bao giờ đến nơi, đã cùng chìm xuống đáy biển với hàng trăm con người mong muốn tìm đến bến bờ tự do thoát ách cộng sản.

Kim đốt hai nén nhang trên bàn thờ cho Lãng và cho Tuyên, chắc chắn rằng, cũng như Lãng, trong hành lý Tuyên mang theo về bên kia thế giới còn có tình yêu thương vô bờ Tuyên dành cho Kim và các con của mình.  Kim tin rằng không chỉ bề trên mà ngày cả Lãng và Tuyên đã dõi theo bước chân của mẹ con cô và phù hộ cho cả gia đình có một cuộc sống đầy đủ và sung túc như ngày hôm nay.  Ơn trời các con cô đều thành công ngoan ngoãn và có hiếu với mẹ, bù lại phần nào những cay đắng trong cuộc đờmẹ mình, một người đàn bà đã trở thành góa phụ khi tuổi đời còn quá trẻ, khi những cô gái đồng trang lứa còn đang vui chơi thanh thản, đã phải gánh trên vai nỗi đau mất chồng và 4 đứa con thơ dại.  Qua cơn mưa trời lại sáng, trời chẳng bắt ai khổ mãi bao giờ, Kim luôn tin tưởng như vậy.

Cali June 30th 2015
(Viết tặng Kim, một người bạn luôn lắng nghe và đến với bạn mình những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời)

Jul 14, 2015

Omar Sharif ra đi vào cõi thiên thu 10-07-2015




Ngày July 10-2015, Omar Sharif ra đi vào cõi thiên thu. Có lẽ người đời nhớ đến diễn viên gốc Ai Cập bằng những giải thưởng Golden Blobe cao quý. Nhất là qua hình ảnh của Bác sỹ Zhivago trong cuốn phim kinh điển cùng tên. Nhạc phim mang tên Somewhere My Love, Hởi Người Tình Lara đã dìu dắt chúng ta đi vào một chuyện tình tay ba đẹp ngời trong tan tác đau thương của một thời loạn lạc khủng khiếp...Cuốn phim đi vào lòng người sâu lắng đến nghẹn ngào bởi Omar Sharif đã nhập vai và lột tả được chân dung và nội tâm của một bác sỹ đẹp trai, tràn đầy hồn thơ. Yêu hết mình, yêu cả vợ và người tình. Như yêu hết cả cuộc đời đầy tàn khốc mà đẹp thiết tha nọ. Yêu run rẫy như ngọn nến và những cơn giá băng trắng xóa một màu tuyết lạnh, buồn bả đi qua đời người.


Riêng tôi nhớ hoài bộ râu của chàng. Bộ râu đen thẳm mà đẹp như một nét nhấn đậm đà trên khuôn mặt khắc khổ mà phúc hậu của một vị lương y. Ánh mắt thì yếu đuối và long lanh như chừng bất lực trước sự bất công, như thụ động chấp nhận hơn là phản kháng. Bộ râu sậm và đầy đó che phủ một bờ môi luôn khát khao tình ái. Tuyết rơi, rơi mãi, những bông tuyết trắng xóa hay hơi thở chưa kịp lên trời thì đóng băng ngay trên bộ râu. Những vệt trắng nặng trĩu. Bộ râu này làm tôi nhớ Clark Gable. Cũng bộ râu tương tự trong nụ hôn bão tố với nàng Scarlett O'hara. Ôi! khuôn mặt và nụ hôn ấy, làm mọi thứ thiết tha, cần thiết trên cõi đời này bổng "cuốn theo chiều gió". Trong đó gồm cả tình yêu, sự nghiệp, danh vọng, tài sản và ước mơ! Tấc cả cuốn theo chiều gió, một ngọn gió đời, ngàn năm thổi mãi, một thời mê hoan.



Ngày ấy có người con gái đi nhẹ qua đời tôi, nàng nói khi hôn tôi: hôn một người đàn ông không có râu, như ăn cháo không có muối. Những năm tháng ấy tôi để râu và bên mình luôn có bộ dao cạo Gigllette. (Gillette, the best the men can be! Đó là quảng cáo của Gillette) Thực ra người Tây thì nói" Hôn một người đàn ông không có râu, như ăn trứng không có muối. Rồi ngay cả Jean-Paul Sartre cũng dí dỏm: “A kiss without a moustache, they said then, is like an egg without salt; I will add to it: and it is like Good without Evil.” (Người ta nói một nụ hôn thiếu bộ râu, như ăn trứng thiếu muối; tôi sẽ thêm là: giống như cái thiện thiếu vắng cái ác). Chàng triết gia này cũng vòng vo với nhị nguyên, không có ác làm gì có thiện. Nhưng thật sự thì ăn trứng không có muối thì thật là "vô vị". Nhạt lắm. Bạn có đồng ý rằng ăn cháo với muối thật là ngon, nhất là với trứng muối. Đậm đà và mềm trên môi, tan vào lưỡi...như một nụ hôn. 



Trở lại cái chết của Omar Sharif, ra đi ở tuổi 83 thì chẳng có gì nuối tiếc. Vào tháng năm vừa rồi ông đã bị Alzheimer, suy giảm trí nhớ. Ông không còn nhớ cuốn phim nào đã làm nên tên tuổi lẫy lừng, Doctor Zhivago hay Lawrence of Arabia. Ông quên hẳn chúng đóng ở đâu và mình là ai! Và ngày hôm qua, ông ra đi sau cơn trụy tim trong bệnh viện ở Cairo, Ai ​Cập.

Trong cuốn phim Doctor Zhivago, bác sỹ Zhivago cũng bị trụy tim đột ngột và chết trên đường phố, khi chàng ngỡ mình trông thấy Lara bước đi bên kia v​ỉa hè, mái tóc buộc gọn trong khăn quàng, chàng rời xe điện, hối h​ả chạy theo nàng, dáng nàng đáng yêu thon mảnh như ngày nào đang vô tình bước nhanh bên kia xa. Chỉ cần một vài bước vội, chỉ cần một vài cánh tay với, chàng sẽ níu được nàng quay lại để tương phùng trăm năm, chàng thốt lên Lara, qua bờ môi rung cảm ấy, qua bộ râu mặn mà sầu khổ ấy. Trái tim nhói đau và buông xuôi tiếng đập. Trái tim mệt m​ỏi thôi còn thao thức. Chàng ngã qụy trên đường và bóng nàng không hay biết xa xăm.


Căn bệnh Alzheimer đến vào cuối đời Omar Sharif là niềm vui hơn là tai họa. Tám mươi ba mùa tuyết trắng cũng đủ làm đầy cuộc đời này. lãng quên đôi khi là điều hạnh phúc. Bởi trí nhớ nhỏ nhoi mà sợi tóc nàng 
​Lara bị cuốn trọn​ trong khăn quàng che ấm những mùa băng tuyết tàn khốc trong trại tập trung, sợi tóc nàng thôi lay bay bên kia ​vỉa hè mà ​đường​ về​ thì dài.


Có sợi tóc nào bay.

Trong trí nhớ nhỏ nhoi (TCS)


Xin khép lại những dòng này để​ nhớ về một giai điệu đẹp Hởi ​Người​ T​ình Lara, một diễn viên đẹp Omar Sharif, một nhân vật đẹp bác Sỹ Zhivago. Thôi về hãy về đi. Hương trầm có còn bay. Nén nhang lòng cho ai.

July 11, 2015
SB

Lệ Châu chuyển

Jul 12, 2015

Bình Hoa Vỡ - Bích Quy


Tranh PHAN HUY
Chàng họa sĩ - thứ  nam của BÍCH QUY

BÌNH HOA VỠ

 Bích Quy 



 Trong vòng tay của cha
 Con lớn lên từng ngày
 Cả nhà ta vui sướng... 
 Bên nhau ta xum vầy 

 Bỏ con đi chiều muộn
 Lúc con tan học về 
 "Cha ơi cha có biết 
 Con yêu cha lắm không?"

 Con vẽ bình hoa vỡ
 Chỉ còn ba cây hoa 
 Đung đưa trong gió bão 
 Lung lơ giữa cuộc đời 

... Mẹ là cây hoa lớn
 Dang tay ủ hoa con
 Anh là cây hoa nhỏ 
 Luôn che chở cho em

 Ba cái cây cùng lớn
 Bình chẳng bao giờ lành 
 Nhưng luôn luôn phù trợ
 Ba mẹ con an lành /

Tặng con P/Huy đã vẽ tranh/




Câu chuyện về bức tranh BÌNH HOA VỠ của Phan Huy,

 CON TRAI THỨ HAI CỦA BÍCH QUY.

Hạnh phúc khi vừa mới lớn , cảm nhận chan hòa , ấmáp trong vòng tay Bố Mẹ . Như những đóa hoa rực rỡ , đùm bọc trìu mến bên nhau .

Vòng tay thương yêu của Bố lại bỏ đi một chiều , tất cả sẽ không thể trở lại , sẽ không còn như thế nữa . Tất cả đã vỡ ..... một bình hoa vỡ tan tành , chơ vơ hình ảnh ba mẹ con lạc loài , Mẹ yếu đuối , hai anh em còn nhỏ dại.

Lúc đó Phan Huy 
đang theohọc lớp 11 , chưa từng học vẽ một buổi nào . 

Ấn tượng hạnh phúc vỡ nát đã khắc sâu trong tâm chàng họa sĩ Phan Huy và từ đó b
ức tranh độc đáo  BÌNH HOA VỠ được hoànthành.

Khi Phan Huy đưa Mẹ xem , Mẹ hồn nhiên kêu lên :
- con ơi , sao lại vẽ BÌNH HOA VỠ?
_ Mẹ không nhìn thấy gì à ?
Chợt nhận ra , Mẹ ôm lấy Phan Huy và khóc .

Hôm nay kể lại BÌNH HOA VỠ , Bích Quy có những vần thơ cho con trai Phan Huy .
với niềm tin AN LÀNH cho BÌNH HOA VỠ.

ĐSTV  xin được chúc mừng BÌNH HOA VỠ luôn được bình an .


TUL






BÍCH QUY
2015



Việc từ thiện 2015 của nhóm



Các bạn thân mến,

 Sau khi tổng kết , Thanh Huyền đã giao cho Tâm số tiền sau đây để đem đi xin Matching Gifts :

1) $1,100 : Học bổng 

2) $1,200 : Tương Tế Xã Hội 

 Tiền thuộc về hai quỹ trên mình sẽ dùng vào những việc có tính cách XÃ HỘI nên có thể đem đi xin Matching được . Quỹ Tương Tế Cá Nhân dùng cho những việc có tính cách CÁ NHÂN nên mình không thể đem đi xin Matching được . Tâm xin nhắc lại để các bạn rõ .

 Tâm vẫn đang tiến hành việc xin matching cho nhóm mình.Trước mắt có thể Tâm sẽ xin được SINGLE Matching cho nhóm . Nghĩa là nếu mình donate $100 , matching gift sẽ được là $100 .

1) Quỹ Học bổng :$1,100 + $1,100 $2,200
            
2) Quỹ T.Tế Xã Hội : $1,200 + $1,200 = $2,400

3) Quỹ T.Tế Cá Nhân : 880$ (không xin matching)

Nếu trong tương lai Tâm xin được Double Matching cho mình ,Tâm sẽ đổi phần Double Matching của mình cho nhóm . Như vậy ngân quỹ của nhóm sẽ được nhiều 
hơn nữa .

 Việc xin Matching mình cần phải kiên nhẫn chờ đợi , xin các bạn thông cảm và đừng sốt ruột . Khi nào làm xong Tâm sẽ trình báo ngay cho các bạn rõ .

 Cám ơn tất cả các bạn .

Thân mến,

Minh Tâm 


********************************************************

Nhóm TV6370 cũng đóng góp vào quỹ cứu trợ thương Phế Binh $785 do sự cộng tác của Nga về việc này.


Quỹ  TV 63-70                    $300 (rút từ quỹ tương tế cá nhân)

Nguyễn Ngoc Anh              $100
Kim Diệp                              50
Nguyễn Liên Hương            50
LêThi Thanh Huyền             50
Đặng Hoa Diên                    35  
Vũ Thi Minh Tâm              100  
Hoàng Oanh Nam              50
Trần Mỹ Điệp                       50

Jul 7, 2015

Thăm Phương Thảo - Bích Quy

THĂM  PHƯƠNG THẢO




Bich Quy


Một con vịt ốm   
Cả bầy lao xao
Nâng vịt  lên cao
Cùng bơi đi nhé


Thảo ơi "Cố lên"
Ăn nhiều cho khỏe
Nghĩ điều vui vẻ
Tĩnh tâm  nhiều vào


Tinh thần thương võ
Bạn để nơi đâu?
Cố lên Thảo nhé
Sẽ khỏe lại thôi


Nhìn Thảo cười tươi
Giữa bao bạn bè
Bên Thảo thương yêu
 Cố lên Thảo nhé


 Ở xa  chỉ biết
 Cầu xin ơn trên
  Hãy ban phước lành 
 Cho bạn PhươngThảo.







TUL

AO XINH XANH MÃI VỊT ƠI 
BƠI QUA BƠI LẠI NỤ CƯỜI MÍM CHI

TRANH BÙI XUÂN PHÁI


Mời các bạn ghé thăm ĐSTV , chúng ta  cùng với Bích Quy reo vang  những vần thơ thăm bạn PHương Thảo.
Vịt  6370 đã từng cùng nhau bơi lội , học tập ,vui chơi trong ao  Trưng Vương bình lặng , tháng 4 /75
làn nước xanh mát từ tuổi thơ bỗng dưng chảy xiết ,  làm  ao xinh bể bờ ,  đàn vịt bị tung đi khắp phương trời lưu lạc.
Những vịt xa bầy , những vịt còn ở hay kẹt lại VN , tất cả không hẹn mà gặp trong tâm tưởng một ao nhà không chia cách .

Phương Thảo là một trong những vịt tiên phong bơi về ao TV6370 sớm nhất nhóm YA HU , bắc cầu sinh hoạt ,  tới tấp bơi về rủ nhau họp chợ.
Bản tính chí choé không tha , các em vui chơi cũng nhiều mà giận hờn cững không thiếu , có thời chia xa đào thêm ao mới GU Gồ. ,  tưởng là loạn lạc  di tản đến nơi ,  buồn 5 phút , nhưng nhờ có thêm  ao mới  , vịt được thể tung tăng , bơi qua bơi lại , hết giận lại thương, hết thương cũng phải khì khì ráng chịu , bởi vịt mà sao khác được!!!!

Nhưng dòng thòi gian đã bắt đầu trao tặng từng em sáu bó có hơn , và đếm tiếp ....
Than ơi  từ đó bước vào thời  ĐỔ BỆNH
.
Vịt dù bận rộn , xa Xôi , vẫn không quên  thăm viếng , xôn xao , an ủi , cầu nguyện cho nhau ,  niềm tin bất tận  rằng   những vịt èo uột  đã và sẽ  dần khoẻ ra, những vịt bị bệnh hiểm nghèo sẽ  chiến thắng ...để trở lại vui sống như không có gì xảy ra , khả năng chí choé  không vì thế mà thuyên giảm . 
Trong bối cảnh đó , ao xanh 6370 được Bích Quy  khắc họa với những lời thơ yêu mến  chân tình .  Đọc thơ mà nghe như có tiếng cười , tiếng gọi nhau chí choé  vẫn như ngày nào TV Nguyễn bỉnh Khiêm bên hông sở thú .

Vĩt Phương Thảo ơi , vững tin nhé . Tất cả xin được cầu nguyện cho bạn tai qua nạn khỏi , gặp thầy gặp thuốc , khoẻ mạnh như xưa . 
Xin cùng nắm tay nhau mãi mãi .
Một lần nữa , TUL vẫn rất tiếc đã không thăm được Phương Thảo kỳ vừa qua , hẹn lần tới nhé Thảo ơi ráng khoẻ !!!!