Bích Quy
G I Á N G S I N H N Ă M X Ư A
Năm ấy Bi mới năm tuổi và em Bo mới ba tuổi. Cả hai cùng học trường mẫu giáo Bé Ngoan gần nhà. Vừa đi học về, hai đứa cùng hớn hở kể chuyện Giáng sinh ở trường. Thằng em liến láu:
- Trường con có cây thông Noel đẹp lắm mẹ ơi
- Đẹp như thế nào?
- Con thấy có nhiều quả bóng đủ màu mẹ à
- Có cả hộp quà nữa chứ. Thằng anh nhắc.
-Ư, có hộp quà với dây kim tuyến nữa.
- Nhưng hôm nay hai đứa có ngoan không? Cô giáo có thưởng bông hồng không?
Đến đây thì hai đứa nhìn nhau:
- Mẹ ơi con thấy em Bo khóc nhè lúc ra chơi
- Sao thế con?
-Thằng cu Tin đánh con
- Sao không mách cô?
- Cô phạt bạn ấy rồi
- Mẹ ơi, có phải ai ngoan thì ông già Noel cho quà phải không mẹ?
- Đúng rồi, các con ngoan thì thế nào ông già Noel cũng cho quà.Bây giờ các con tắm rửa,đi ăn cơm rồi chơi một tý xong nhớ xếp giầy cho ngay ngắn dưới giường thì ngày mai sẽ thấy quà của ông Noel đấy.
Đến giờ đi ngủ, thằng anh bảo em:
- Em ngủ trước đi, anh sẽ thức coi ông già Noel vào nhà mình thế nào?
- Em cũng thức
Bố bảo : - Hai đứa thế là không ngoan rồi. Đi ngủ sớm thì ông già Noel mới cho quà
- Sao lâu thế hả bố?
- Ui, ông còn phải ghé nhiều nhà, đứa nào đi ngủ sớm thì ông mới cho. Bây giờ hai đứa
xếp ngay ngắn đôi giầy để dưới gầm giường nhé. Ông già Noel sẽ để quà vào đó.
Hai đứa nhỏ chí chóe một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ
Buổi chiều hôm ấy bà Thơ xin sở làm về sớm đi mua quà cho con. Thời bao cấp khó khăn, ăn còn phải độn sắn khoai thì lấy đâu ra nhiều đồ chơi. Bà thong thả đi trên lề đường nhìn ngắm những con búp bê nhựa từ đầu đến chân, những cái xe ô tô nhựa đủ màu, những mặt nạ, cây súng nhựa đen, những quả bóng nhựa đầy màu sắc nhẹ tênh v...v... Tất cả rất thô sơ , bày trên những tấm vải nylon trải ra ở lề đường nhưng vẫn hấp dẫn bọn trẻ. Mỗi lần đưa các con đi chơi là vợ chồng bà thường tìm cách đi đường vòng tránh xa vì chỉ cần đi ngang là bọn trẻ trì lại và không muốn đi chỗ khác nữa. Thế nào cũng phải mua cho chúng một món gì đó mới yên. Hôm nay mới lĩnh lương nên bà Thơ cũng muốn mua cho con món đồ chơi mà chúng thích, lại còn kèm thêm hộp chì màu và sách tô màu nữa. Bà muốn các con chơi nhưng vẫn phải "học". Rồi bà hì hụi gói thành hai hộp quà và điểm thêm cái nơ bên ngoài nữa. Xong xuôi bà cất kỹ vào tủ quần áo.Gia đình bà Thơ không theo đạo, nhà cũng chẳng trưng bày cây Noel nhưng bà vẫn muốn cho con trẻ hưởng niềm vui chung của ngày lễ mang đến nhiều niềm vui cho tất cả mọi người trên toàn thế giới này.
Tiếng nhạc rộn ràng trong TV điệu nhạc quen thuộc rộn rã mùa Giáng sinh hòa với tiếng chuông nhà thờ ngân nga báo hiệu đêm Giáng sinh đã đến.... Hai vợ chồng mỗi người ôm một hộp quà, rón rén đặt nhẹ nhàng hai gói quà lên hai đôi giầy của con, cùng nhìn con say ngủ mà cảm nhận được niềm hạnh phúc vô biên với hai thiên thần bé nhỏ của mình, chắc đang mơ những giấc mơ thần tiên tươi đẹp....
Hôm sau, cả hai đứa cùng dậy sớm thò chân xuống giường, thấy ngay hai hộp quà. Khỏi phải nói , hai đứa hớn hở mừng vui thế nào. Chúng ríu rít khoe bố mẹ:
- Mẹ ơi, xem này, ông già Noel cho con nhiều quà này
- Sao ông biết con thích thứ này mà cho ? Cu Bo thắc mắc
- Ông là ông tiên mà con. Ông biết hết đấy, thế nên con phải ngoan nhé. Năm sau ông lại cho quà nữa...
- Ông Noel cho anh cái áo cũng vừa nữa nè, có cả bóng để đá nữa nha. Cu Bi khoe em...
Thấm thoát thế mà đã mấy mươi mùa Giáng sinh trôi qua. Hai đứa trẻ đã trưởng thành, đã đi làm và có những niềm vui riêng cùng bạn bè, chắc chúng cũng chẳng còn nhớ đến những kỷ niệm thời thơ ấu ngây thơ. Chồng bà cũng đã về miền an lạc, chỉ còn bà mỗi khi nghe tiếng nhạc rộn rã báo hiệu mùa Giáng sinh đã về lại thấy bâng khuâng nhớ những ngày xưa cũ. Nhớ cảm giác hồi hộp khi để quà vào giầy cho con mà chỉ sợ chúng bất chợt thức giấc. Nhớ đôi mắt xoe tròn, ngây thơ của con tin rằng trên đời có ông già Noel áo đỏ phúc hậu ban phát quà cho trẻ ngoan.... Nhớ những tháng ngày vất vả mà êm đềm biết bao.....
No comments:
Post a Comment