Tui không đẹp, nhưng tui cũng không đến đổi như "Thị Nỡ " của Chí Phèo!
Một điều chắc chắn mà tui biết, là mình ...có diên!!!
Hỗng diên sao mới mười ba, mười bốn tuổi đã có nhiều người...để ý???
Ba tui rất nghiêm khắc, cho nên con gái trong gia đình không có cái màn ưỡn a ưỡn ẹo trước mặt đàn ông, con trai để gây chú ý, nhứt là tôi vốn dĩ " Tomboy" từ nhỏ.
Trong xóm tui, con gái cũng không ít, nhưng " mấy anh" cứ kêu em kế tui lại, hái hoa bắt bướm cho nó để hỏi han về tui. Nó kể cho tui nghe, tui chẵng để tâm!
Một hôm, ông anh họ đi chơi với bạn, sẵn ghé nhà thăm ba má tui.
Bổn phận tui trong nhà, có khách đến phải đem nước ra mời! Xong việc là tui chạy qua nhà nhỏ bạn hàng xóm. Ấy vậy mà ông bạn của anh họ tui...để ý. Nói ra, nói vô sao đó, bị anh họ tui gạt phăng, ảnh nói với bạn, dượng tao nghiêm lắm, đừng đùa với...sư tử!
Sau này, anh họ kể lại tui mới biết.
Tui có nhỏ bạn cùng xóm, lấy chồng lúc mười sáu tuổi, nhờ tui làm dâu phụ. Dự đám cưới nó xong là nó có một danh sách dài tên những anh chàng khoái...tui, trong đó có một chàng Pilot. Tui mới mười lăm!!!
Nói chung là...tui không để ý mấy chuyện đó, coi họ như...không hiện hữu trên cõi đời này, bởi vì lạng quạng bồ bịch là không xong với ba tui!
Người câm là người không nói được. Theo tui, những người khoái tui mà không nói là những người...câm!!!
Tui có con bạn thân học cùng lớp, cùng trường.
Chị nó đang học Dược, là bạn của con ông Hiệu trưởng một trường nam có tiếng ở Gia định.
Một hôm, chị nó nhờ nó sang nhà người bạn có việc, nó rủ tui theo. Không những gặp chị bạn của chị, bạn tui, mà tui gặp cả người anh của chỉ nữa.
Thấy người lớn hơn thì mình chào hỏi, rồi ra về, có quen biết gì mà chuyện vãng!
Vài ngày sau, nhỏ bạn cho tui biết, cái " anh " mà tui gặp hôm trước, hỏi thăm về tui. Nó cũng cho biết, anh đang soạn Cao học.
Soạn gì thì soạn, tui không quan tâm, vì anh hơi nhỏ con và cũng không cao lắm, giỏi lắm là 2cm hơn tui, lại đeo cặp mắt kiếng dầy cộm!
Năm đó, tui đang học đệ nhất (12 bây giờ).
Từ đó, ngày nào " em tan trường về" là "anh theo Ngọ về"!!!
Ban đầu, tui không để ý, có bao giờ quay đầu ngó lại coi ai theo mình ???
Vậy mà nhỏ bạn cùng lớp để ý, rồi méc lại.
Anh đến Viện Khảo Cổ để nghiên cứu, biết giờ tan học, anh ra balcon chờ, khi thấy dáng tui từ xa, anh rời chỗ đứng, đợi khi tui đi ngang, anh tò tò theo sau ( bạn tui nói, làm sao tui biết!)
Tui đi bộ từ trường, qua cầu Thị Nghè, đón xe trước nhà thờ để về nhà. Anh cũng lên cùng chuyến xe, có hôm ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào mặt tui, không nói lời nào! Tui thì vừa ngượng, vừa quê, cúi đầu, kéo nón lá che cái mặt mẹc!!! Nhiều lần anh trả tiền xe cho tui, tui ngại ngùng nói cám ơn.
Cái trò " theo Ngọ về" kéo dài không biết bao lâu??? Cuối năm đó tui rời trường. Anh vẫn câm!!!
Cũng năm đó, thằng em tui thi vô trường, nơi ba anh làm hiệu trưởng. Trước khi thi, tui kêu nó chọn Pháp văn như tui, khi đậu rồi, nó nói nó thích Anh văn hơn. Trời! bây giờ mới nói!!! Khi có kỳ thi tuyển như vậy, trường đã dự định bao nhiêu học sinh một lớp, đâu thể thay đổi được!
Nó lui cui làm đơn để xin chuyển lớp, nhưng không chắc sẽ được.
Thấy nó tội quá, tui bấm bụng làm liều.
Tui với Nó không vào văn phòng mà đi thẳng vô nhà ông HT, nằm phía sau trường để gặp anh, nhờ anh giúp. Anh rất vui vẻ, xách hai chị em tui vô VP nói với cô thư ký, thế là xong, em trai tui đổi qua ban Anh văn!
Chị em tui cám ơn anh rồi về.
Từ đó, tui không gặp anh nữa!
Còn nhiều người " câm " trong đời tui nữa.
Từ từ sẽ kể tiếp.
7-2020
Còn tiếp
Nhà tui ở gần chùa. Nghe ba má kể, chùa cất khoảng 1945 -1950.
Thuở nhỏ tui hay theo má vô chùa làm công quả, cho nên các sư bà, sư cô, các thầy và cả Hòa thượng trụ trì đều biết...tui!(ngon há?)
Chùa ăn cơm ngày hai bữa, chín giờ sáng và ba giờ chiều.
Vì chùa đông người nên nấu cơm bằng chảo to lắm, khoảng vòng tay của hai người gọp lại, lại nấu bằng trấu cho nên cơm cháy rất ngon!
Các ni sư thích tui lắm( chắc tại tui dễ thương???) Hôm nào muốn ăn cơm cháy là tui chờ, khi nghe
tiếng kẻng đánh, biết đến giờ cơm, chạy vô chùa, thẳng xuống bếp, một trong các sư bà lấy cơm cháy trong chảo nóng hổi, rưới chút ba rô phi dầu, bọc trong lá chuối cho tui đem về.
Những tối mười bốn vào những
ngày rằm lớn, là tui theo má đi sám hối???
Nói cho ngon, có vẻ như tui cũng biết tu hành, thiệt ra, tui khoái mấy chén chè, dĩa xôi xếp hai hàng trên những cái bàn dài mà tui biết, lạy Phật xong thế nào tui cũng được ăn!
Vậy chứ lớn lên, tui cũng thuộc kinh kệ nhiều lắm, chú Đại bi, chú Vãng sanh, tán Phật, hồi hướng...tui đọc làu làu, vậy là tui cũng biết
" tu" chớ bộ!
Nói dài dòng, túm lại là chùa giống như cái nhà của tui.
Những lần sắp sửa thi cử là tui vô chùa, ngồi bên hông chánh điện để gạo bài, vì không gian rất tĩnh lặng!
Chắc nhờ vậy mà dù học dốt, tui vẫn thi đâu đậu đó!!!
Năm học thi Tú tài một, một bữa sáng, đang lơn tơn ôm một đống sách vở vô chùa học bài, đi ngang cái phòng thường ngày bỏ trống, sao hôm nay cửa sổ mở toang, tò mò nhìn vào. Mèn ơi!!! một khuôn mặt đàn ông lạ hoắc, khoảng hăm mấy, đầu còn tóc, không mặc đồ tu( mấy chú tiểu, sa di trong chùa tui rành hết)
"Bốn mắt nhìn nhau", tui quê quá đổi, quay phắc đi, vì bị bắt quả tang...tò mò.
Tui nghĩ, có lẽ người này muốn " thoát vòng tục lụy", vô đây để chuẩn bị xuống tóc quy y cửa PHẬT.( Mô Phật, chán đời sớm há!)
Rồi thôi, cũng không quan tâm làm gì, chuyện thiên hạ, lo việc mình là... gạo.
Cả thời gian ôn bài, ngày nào đi ngang, cửa sổ vẫn mở, tui không dám nhìn vô nữa, sợ bị nói tọc mạch!
Lâu lâu một lần, "thí chủ" cũng dạo sân chùa bắt...bướm.(Mô Phật, ở chùa còn sát sanh!).
Trưa về nhà, sẵn dịp "thí chủ" còn mãi mê bắt bướm, ngang cửa sổ, tui nhìn vô, cái bàn sách vở ngỗn ngang! Chắc đang học kinh kệ!
A DI ĐÀ PHẬT.
Sáng sáng, đi mua thức ăn, có bữa cũng thấy
" thí chủ" đi chiếc mô bi lết, yên sau có cái cặp, gặp tui " thí chủ " cười mĩm!!!
Ủa, vậy là hỗng phải chán đời đi tu mà là đi hoc!
Rồi mùa thi cữ cũng qua, tui không vô chùa nữa.
Cứ vài ba bữa, nhỏ em tui về kể lại, cái anh trong chùa, cứ gặp em là kêu tới hỏi, chị em tên gì, mấy tuổi, có bồ
chưa, học lớp mấy??? Bữa thì cho nó mấy con bướm ép dẹp lép trên tờ giấy, hỏi nó chị em đang làm gì ở nhà?
Nó khoe tui một cách hồn nhiên!
Tui dặn nó, ai có hỏi,đừng khai nữa, chuyện gì trong nhà ai cũng biết, tui hơi...quạo rồi nghe, thế là tui đặt cho " thí chủ" tò mò là Thiện Bướm!
Năm đệ nhất, tôi bận hơn, có khi học năm giờ một ngày, chiều phải đi học thêm Toán, Lý, Hóa.
Năm học cũng chấm dứt, lại chuẩn bị cho kỳ thi, lại vô chùa gạo bài, cũng Thiện Bướm thỉnh thoảng dạo vườn chùa, chàng ràng chỗ tui học nhiều hơn, tui hơi...hỗng vui, mình đã " tìm nơi vắng vẻ " rồi mà còn...phá đám!!!
Sau đó tui vào ĐH, giờ học không nhất định, khi sáng, lúc chiều.
Hơn nữa, tui thích tham gia vào những sinh hoạt trong trường, bận bận, rộn rộn với môi trường mới.
Học xong, ra trường, đi làm tất bật!
Cho đến một ngày, nhỏ em tui nhắc lại tên Thiện Bướm trong câu chuyện vô tư.
Tui mới nhớ là tui có thêm một người tình CÂM nữa trong đời!!!
Xin nhắc lại để làm rõ lòng em. Thực sự mà nói, em không cố ý kể lại những gì trong quá khứ để rêu rao hay chọc giận bất kỳ ai! Dù sao đó cũng là những hình ảnh đẹp của thời mới lớn, giờ nhớ lại vẫn còn nuối tiếc!!! Những nhân vật được kể đều có thật. Vậy nếu ai(?)có thấy mình trong đây, cũng đừng...
giận em tội nghiệp, vì thuở đó, con tim em cũng có rung rinh, nhưng ai đó hổng chịu mở lời, cho nên em đành xếp vào làm kỷ niệm. Ai có mặt trong những câu chuyện em kể đều là người đặc biệt đối với em, chứ không phải bất kỳ "ai" cũng được nhắc đến. Xin hiểu và cũng xin đừng trách móc!!!
Năm đầu ĐH, tôi còn chưa quen với môi trường mới.
Những năm kế tiếp, tôi bắt đầu những sinh hoạt trong trường, thấy vui hơn, ý nghĩa hơn và thấy mình trưởng thành hơn!
Thời đó, chỉ có ĐH Sài gòn là có đủ mọi ngành. Huế và Cần thơ cũng có, nhưng có lẽ không đầy đủ, vì vậy, rất nhiều SV từ các nơi đổ về.
Anh là một trong số những người ở xa tới học.
Dáng anh cao ráo, trông rất thư sinh với cặp kính cận, khuôn mặt thật hiền, nhất là nụ cười rất đôn hậu. Nói chung, trên trung bình xa lắm lận!
Cứ mỗi lần hết lớp, từ giảng đường 2 xuống cầu thang là thấy anh. Không quen cũng chẳng biết, coi như một trong cả trăm người tôi gặp hằng ngày!
Một hôm, đang ngồi trong thư viện gạo bài, thì nhỏ bạn cùng lớp, sinh hoạt chung, tiến đến chỗ tôi ngồi, theo sau là anh!
Nó giới thiệu tôi với anh, đây là bạn em, còn đây là anh kết nghĩa của tao(???).
Tôi có hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm : anh kết nghĩa thì mắc mớ chi mà giới thiệu??? con này hơi...gàn!!!
Tôi phải lịch sự ngưng học để góp vô câu chuyện mà con nhỏ bạn đang...tía lia!
Nhờ miệng
" không kéo da non" của nó, tôi mới biết anh đang học ĐHSP.
Từ đó, trở thành quen. Gặp nhau trong khuôn viên trường là cười chào, đôi khi vài câu hỏi han từ anh, hôm nay có lớp nào, thầy nào?
Đôi lúc, gặp nhau trong thư viện, ngồi cùng bàn nhưng mạnh ai nấy học.
Vì tôi là đại diện cho một chứng chỉ, lo phần ghi chép, liên lạc với thầy để in cour cho các SV ở xa, bận đi làm,
không thể đến lớp. Nếu tôi có ở trường, họ liên lạc lấy bài, nếu không có ở phòng đại diện, tôi để địa chỉ nhà, để các anh chị ở xa đến lấy bài về học.
Nghĩ lại thấy tội cho SV ở xa trường thời đó, có người từ Long Xuyên, Cần Thơ, Tây Ninh; người từ Nha Trang, Phan Thiết... vài tháng mới ghé trường một lần.
Vậy mà anh cũng đến nhà, không để lấy cour, mà để nói chuyện trên trời dưới đất!!!
Lúc đó, sao tôi không thắc mắc, anh học bên SP
sao cứ phải đến thư viện bên này học bài? Bộ quởn lắm sao mà những hôm tôi không có lớp, anh cũng "rảnh rang" tới nhà???
Không phải một lần, mà nhiều lần như vậy?
Con em kết nghĩa của anh cứ gặp tôi là hỏi tôi thấy sao về anh nó. Tôi nói trăng với sao gì!
Có lần, tôi với anh ngồi học trong thư viện, buồn ngủ quá, tôi gục xuống bàn, nhắm mắt,
nhỏ em anh bước vào,miệng bô bô : sao vậy? có chuyện gì vậy?
Cuối năm đó, anh ra trường, tôi cũng xong năm học cuối, chẵng ai từ giã ai!!!
Bốn mươi ba năm sau khi ra trường, một lần về lại nhà, có dịp họp mặt với những người bạn cũ ở Đà lạt, nhỏ em kết nghĩa của anh từ Di linh cũng đến phá đình phá đám. Trước mặt mọi người, nó tuyên bố một
" chuyện bây giờ mới kể ", nó nói hồi đó có anh chàng đẹp trai làm đuôi của tôi.
Nó hỏi, mày biết hồi trước, lúc còn đi học, anh T thương mày lắm không? Tôi nói, sao lại không biết! Nó hỏi tôi lý do gì mày hờ hững
với ảnh?
Tôi nói nó, chuyện xưa như trái đất, đừng nhắc nữa.
Trời, tôi nào có hững hờ với anh, tôi chỉ chờ anh mở lời, sao anh ngậm...câm, để giờ tôi bị mang tiếng hờ hững!!!
8/2020
Còn tiếp ...
No comments:
Post a Comment