Cô Hoa đã bảy mươi sáu tuổi nhưng trông cô còn trẻ hơn tuổi nhiều. Thời trẻ cô dạy thể dục ở các trường nữ trung học và lúc về hưu cô vẫn tập tành đều đặn nên còn giữ được vóc dáng thẳng thớm hơn các bà cùng tuổi. Gương mặt cô dễ nhìn và có duyên. Chẳng thế mà một lần đi du lịch qua xứ Mỹ xa xôi thăm gia đình em gái, cô đã được người hàng xóm của em mình để ý mà cô thì lại chưa có mảnh tình nào vắt vai.
Sáng nào cô Hoa cũng dậy sớm ra vườn tưới cây cho em. Chàng ở bên kia bờ rào ngó qua những muốn làm quen mà chẳng có dịp. Rồi một hôm cô lững thững đi bộ gần về đến nhà thì chàng cũng đi bộ chiều ngược lại .Chàng mỉm cười chào cô . Cô cũng cười đáp lại vì cũng đã nhiều lần thấy chàng hàng xóm rồi. Duyên trời đưa đẩy cho cô lại gặp chàng lần nữa trong siêu thị . Lần này thì chàng hỏi thăm cô . Khi biết được cô qua đây thăm em và sắp trở về VN thì chàng bèn ngỏ ý mời cô đi uống nước để nói chuyện được lâu hơn.
Chàng cho biết mình bảy mươi tám tuổi rồi, vợ chàng mất cũng đã lâu , nay chàng đã về hưu và đang ở với người con gái chưa có chồng, Còn ba cô khác thì đã lập gia đình và ở xa. Trông chàng cũng còn phong độ lắm. Chàng cho biết mình cũng hay bách bộ tập thể dục quanh đây.
Từ đấy ngày nào chàng cũng dậy sớm đứng ngóng cô ra tưới cây , chào hỏi và nói chuyện. Cô cũng vui vẻ vì thấy chàng cũng tử tế, ân cần.
Trước đây chàng cũng ở VN lại cùng thành phố với cô. Thời cuộc khiến chàng phải đưa cả gia đình sang đây sinh sống, vất vả trăm bề. Trời thương rồi cũng tạo dựng lại được cơ nghiệp, các con chăm chỉ học hành nên đứa nào cũng có danh phận. Chỉ tội cho vợ chàng lúc thong thả thì lại chẳng được hưởng . Gặp được cô, chàng thấy như mình trẻ lại, yêu đời hơn. Cô cũng thấy vui khi có người cùng thời , tâm đầu ý hợp . Ai gặp cũng khen cô trông đẹp ra ...
Thế rồi cô Hoa về nước, thư qua tin lại , chàng hẹn sẽ thu xếp về thăm cô.
Thời buổi thư từ nhanh hơn điện xẹt , có đâu lề mề cả tháng mới nhận thư rồi lại nắn nót trả lời đến tháng sau cũng chưa nhận được. Cô và chàng cũng nhanh chóng thân thiết . Từ nơi cách xa nửa vòng trái đất, chàng bay vể thăm cô vào lúc chiều muộn mà cô chưa kịp ăn cơm. Mấy đứa cháu gái con bà chị lấp ló sau khe cửa thì thào, khúc khích. Cô gọi một đứa ra bưng nước mời khách. Chúng đùn đẩy nhau rồi cùng bổ nhào ra, miệng nhanh nhẩu :"Cháu chào...chú ạ" Tự nhiên cô đỏ bừng mặt mắc cở, tuy vậy cô cũng sai được chúng nó vào bưng nước. Cô nói với khách:
"Em ở với bà chị , mấy đứa nghịch lắm, anh đừng để ý nhé" Chàng cũng từ tốn :"Kệ tụi nó, mấy cháu nhà anh cũng thế"
Chàng mang về cho cô bao nhiêu là quà, có cả kẹo bánh cho mấy cháu thật là chu đáo.
Sau lần về thăm đầu tiên ấy , chàng còn bay qua nhiều lần nữa. Rồi một hôm sau khi mời cô đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, có ánh nến lung linh, chàng hồi hộp ngỏ lời với cô. Tuy lớn tuổi nhưng đây là lần đầu tiên có người ngỏ ý với mình khiến cô cũng rất xúc động. Cô chưa kịp gật đầu thì bàn tay già nua đã nằm gọn trong tay chàng. Chàng cũng trân trọng xỏ vào ngón tay cô chiếc nhẫn nhỏ rồi mỉm cười nhìn cô. Bốn mắt già sau hai cặp kính lão nhìn nhau chẳng ai nói nổi lời nào.
Cô Hoa chỉ muốn đám cưới của mình sẽ diễn ra trong vòng thân mật giữa những người thân ruột thịt vì lớn tuổi nên cô cũng ngại phô trương. . Ấy thế mà tin tức cứ bay ra như điện xẹt. Học trò hay biết chẳng để cô yên. "Cô không mời thì chúng em cũng ...cứ đến" Mà nào chúng còn nhỏ hay quậy cô như hồi đi học cho cam. Đằng này đứa nào cũng hai thứ tóc, có đứa còn có cháu nội ngoại đầy đàn. Chúng đăng lên báo cả hình ảnh tin tức đám cưới có cô dâu lớn tuổi nhất nước, thế có chết không? Không những trong nước mà tin còn lan ra cả nước ngoài . Vậy nên đám cưới cô thật đông vui . Cô rất xúc động và chỉ thầm mong được sống trọn vẹn hạnh phúc bên chàng khoảng...ba năm thôi. Cô nghĩ ba năm là quá đủ , vì lúc đó cô đã bảy mươi chín rồi, còn chàng đã hơn tám mươi. Người già đâu thể nói trước điều gì. Tình yêu đến nên trông cô trẻ ra hơn tuổi nhiều. Cô chăm nhuộm tóc hơn lại uốn bồng bềnh nên trông có vẻ nhiều tóc hơn trước. Đi đâu cô cũng xoa tí phấn, tô nhẹ son chứ không để mặt mộc như trước kia.
Những núi non tuyết phủ, những bãi biển trải dài , những thành phố tuyệt đẹp mà lâu nay cô từng mơ ước được đặt chân đến . Chàng và cô đã có những chuyến du lịch thăm thú khắp nơi cả trong nước và nước ngoài .Đến đâu học trò gặp cô cũng đều chúc mừng. Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc lúc tuổi đã về chiều. Mấy ai được như cô?
Trong ngôi biệt thự nhỏ xinh ở vùng ngoại ô Saigon yên tĩnh , người ta thấy những chiều có cặp vợ chồng già ngồi bên nhau thưởng thức ly trà và ngắm hoa trong khu vườn nhỏ hoặc tay trong tay dạo quanh những con đường ven hồ....
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi cho đến một hôm gặp lại cô ở nhà người cháu trong thành phố. Cô cho biết lúc đi khám sức khỏe , bác sỹ thấy huyết áp cô tăng cao nên giữ lại. Cô nằm bệnh viện suốt một tuần. May là chưa đến mức phải nằm một chỗ nhưng từ đó cô cứ nhớ nhớ quên quên nhiều thứ và sức khỏe cũng sa sút dần. Chàng cũng hết lòng chăm sóc cho cô nhưng khi cô khỏe lại thì chàng cũng bắt đầu cảm thấy mình cũng không khỏe. Một hôm chàng bảo cô : " Sao dạo này ăn cái gì cũng không thấy ngon, nó cứ nhạt thếch như chưa được nêm nếm" Cô ngạc nhiên quá đỗi đưa chàng đến bệnh viện khám. Hoá ra chàng bị mất vị giác. Cái bệnh thật kỳ lạ , giống như bị đứt cái giây thần kinh điều khiển cái lưỡi vậy. Ăn chẳng thấy ngon khiến chàng sút cân nhanh chóng. Dù sao cũng còn may mắn vì có người cháu tận tình chăm sóc cho cả hai nên cô cũng không phải vất vả chuyện cơm nước, nhà cửa.
Các con chàng thì sốt ruột cho sức khỏe của bố nên bàn nhau sẽ đưa bố về Mỹ. Dù sao chàng cũng có điều kiện được chăm sóc y tế tốt hơn lại không tốn kém nhiều như ở VN . Đôi chân của cô không khỏe, đi lại khó khăn nên cũng không thể theo chàng khi chẳng biết thân mình sẽ ra sao. Hai người lặng lẽ bên nhau mà ai cũng cảm nhận được cuộc chia ly sắp đến mà không biết làm sao tránh khỏi. Các con chàng cũng có lý khi ở đây đã không thể chữa khỏi thì phải về để chữa bệnh thôi , cô có theo sang thì chỉ thêm nặng gánh cho các con trong khi bản thân mình cũng cần người giúp đỡ. Cô buồn lắm , lần đầu tiên ăn một cái Tết không vui bên chàng , lòng cô nặng trĩu nỗi niềm nhưng vẫn cứ phải vui vẻ để chàng khỏi buồn. Thật là :"Lan huệ sầu ai lan huệ héo, lan huệ sầu đời trong héo ngoài tươi..."
Buổi tối hôm ấy ngồi soạn vali xếp quần áo và đồ dùng cho chàng xong thì chàng lại soạn ra , bỏ bớt hơn một nửa quần áo lại . Chàng bảo :"Chỉ đi chữa bệnh hai tháng thôi mà mang hết đi làm gì..." Nghe mà muốn khóc. Cô ngồi im rồi đợi chàng ngủ say lại lặng lẽ cho hết quần áo vào và khóa lại cẩn thận.
Cô linh cảm lần chia tay này có lẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nữa. Ông Trời đã đem chàng đến cho cô rồi lại đẩy chàng xa cô. Dù sao thì cô đã hưởng được hạnh phúc quá sự mong đợi là chỉ có ba năm mà trời hào phóng cho cô những sáu năm. Gấp đôi thời gian cô từng mơ ước còn gì. Rồi cô lại lo lắng, biết đâu mai kia có gặp lại nhau mà chàng mắc phải căn bệnh mất trí nhớ thì cô cũng lại như người xa lạ mà chàng chưa từng gặp bao giờ mà thôi . Phải, Tuổi già biết đâu được ngày mai ....
Cô Hoa chìm vào giấc ngủ mà nước mắt còn hoen mi . Nhanh quá, cứ thoảng qua như một giấc mơ mà cô chẳng muốn tỉnh dậy....