Thảo ơi,
Muốn nhớ nhiều thì phải quên bớt đi. Đó là định luật. Tao toàn nhớ những
chuyện vớ vẩn. Viết cho vui vậy thôi.Chuyện tiếp nhé.
Cuối năm lớp ba, tôi phải về Saigòn, vì bố đau nặng lắm. Trước khi ra đi,
tôi chia tay với cụm hoa tím trước hiên nhà, chia tay với luống dâu nhỏ trồng
sau vườn mà mới bắt đầu có hoa trắng. Một bức hình chụp mấy mẹ con đứng ngồi
bên thềm, mẹ tôi bồng em út, mới được năm tháng tuổi. Hai người trong bức
hình đó đã ra đi. Tháng bảy bố tôi mất, tôi bị chuyển vào Saìgòn học
trường tiểu học Bàn Cờ. Có lẽ vì kết quả đi muá và làm luận bị nhéo tai!!
nên tôi bị học laị lớp ba, tôi chẳng hiểu vì sao? nhưng theo lơì mẹ tôi baỏ
rằng lớp bốn hết chỗ rồi ,
chỉ còn lớp ba! vậy là tôi bị oan uổng học đúp lớp ba.
Tôi đi bộ từ nhà đến trường, băng qua đường Nguyễn Thiện Thuật-
đi qua khu phố chợ Bàn Cờ.Trên đường đến trường, tôi đi qua hẻm nhà
hoạ sĩ Thịnh Dell. Tước khi đến hẻm để qua đường Cao Thắng , tôi đi
qua nhà có cây mận sai um quả đỏ sọc hồng, trông rất đẹp mắt. Ngày nào tôi
cũng chào cây mận đẹp.. Khi đến trường ,tôi bơ vơ đứng một mình vì chẳng có
quen cô bạn nào cả..Học trò tiểu hoc mặc đồng phục quần đen áo trắng.Tôi
không có đồng phục nên vẫn mặc những áo đầm trắng hồi học ở Dalat.
Tôi học cô giáo tên là cô Kỳ Tâm.Dỉ nhiên là cô người miền Nam. Cô
có một chiếc Velo Solex mà cô đem tận vào lớp học để sau bảng
đen.Tôi nhớ có lần cô hỏi cả lớp: tại sao cô thôn nữ tát nước
bên đàng, sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi?? Tôi giơ tay trả lời ;Thưa cô,
vì ảnh trăng chiếu vào giòng nước, nên cô thôn nữ đã múc nước lẫn ánh
trăng tưới lên ruộng đồng.!! Tôi được cô cho mười điểm. Có lần tôi được đổi
chỗ ngồi cạnh hai em Trần thị Thu Hà và Nguyễn thị Nhã. Hai trò naỳ dốt
toán trần ai, nên luôn luôn bắt tôi phải cho hai trò cọp dê . nếu không thì
hai trò sẽ nghiến răng vào mà "cúi đầu" là cấu đùi tôi.Tôi đau và
sợ bắt chết mà không dám méc cô.Sau khi cho cọp dê thì hai trò cho tôi năm
cắc!! để ra về mua một lát bánh mì chan nước cá hộp (sao mà ngon thế?)
Lớp bốn, tôi học cô giáo tên là Loan, cũng người Nam. Năm đó không hiểu
sao tôi laị hoc giỏi. Toàn đứng nhât nhì. Ngồi bàn trên tôi có hai em
Trương Thị Bạch Tuyết và Nguyễn Thu Mai.Nhà Thu Mai có tiệm sửa đồng hồ ở
đường Phan Thanh Giản.
Ngồi cạnh tôi là em Chu Thị Đoan Trang. Trang người Bùi Chu Phát Diệm
100/100 nói ngọng, nên lúc lên đọc bài ám đọc( học thuộc lòng):
Nâu nâu mới trở về nàng
|
NLH |
Nòng em sung sướng nhẹ nhàng xiết bao
Đàn chim trên ngọn cây cao
Thấy em hát một bài chào níu no
Có dăm em bé chăn bò
Thâý em nà nạ tò mò đứng trông
Em đưa mắt ngắm cảnh đồng
Mấy con cò trắng bay tung nên giời
Bướm vờn trên cỏ xanh tươi
Gió đuà mấy chiếc ná rơi bên thềm
Em nghe tiếng gọi quê hương
Nòng em như có muôn đường tơ rung.
Nửa năm học lớp bốn
thì cô giáo Loan đi đẻ. Lũ chúng tôi phải chia nhau mười đứa một nhóm để
vào các lớp bốn khác.Tôi ở trong nhóm có em Thanh Trúc.mặt đen xì ,tóc uốn
quăn tít.Em xô lấn tôi hay lam gì thì tôi quên rồi ,mà em thụi vào mặt tôi
môt cái chảy cả máu muĩ .Tôi ra sân rưả mặt, còn em Trúc thì bị phạt. Cuối
năm lớp bốn, tôi được lãnh thưởng hạng mấy thì quên rồi, chỉ biết được nhiều
sách vở và quyển truện " Ba chàng ngự lâm pháo thủ"